Menu Đóng

Toàn bộ sự thật về sở hữu trí tuệ SkyWay | Quyền sở hữu tác giả | Unitskiy đã bị lừa gạt

2

Sở hữu trí tuệ SkyWay, đó là kết quả của những nỗ lực sáng tạo.





Sở hữu trí tuệ Skyway

Trước hết là của tôi, không chỉ như một tác giả của các ý tưởng và các giải pháp có căn cứ kỹ thuật, mà cả như một kỹ sư, nhà phát minh, công trình sư, nhà khoa học có tên tuổi trên trường quốc tế.

Thứ hai, đó là kết quả lao động của tập thể sáng tạo hàng chục người mà tôi đã tạo ra trong suốt 32 năm qua.

Những người được tôi lãnh đạo, những người được cấp vốn hoặc trực tiếp từ tôi, hoặc do tôi thu hút được từ các nguồn khác nhau mà không làm mất đi sở hữu trí tuệ của mình.

Tôi đã làm việc như thế suốt những năm qua.

Và ở đây có một câu hỏi

Sau hơn 40 năm phát triển vận tải đường dây, ông có không ít đối tác và những nghĩa vụ trước họ.

Liệu tất cả những điều ấy có được thực hiện, có nghĩa vụ nào trong đó mang tính thời sự cho tới nay?

Liệu có thể xảy ra việc, khi thực hiện thành công SkyWay, những đồng chí cũ của ông sẽ tuyên bố về quyền của họ với công nghệ và sở hữu trí tuệ trên cơ sở của nó?

Tôi thường được đặt câu hỏi như thế, và tôi cho rằng, cần phải trả lời cặn kẽ về điều đó.

Tôi đã làm việc về các công nghệ đường dây từ lâu rồi, tận năm 1967, khi tôi vào học tại Trường Đại học công nghiệp Tyumen.

Khi ấy tôi đã bắt đầu nghiên cứu những cây cầu: cầu treo, cầu dây văng. Các kết cấu bê tông cốt thép được kéo căng sơ bộ, trong đó có các đường dây được kéo căng.

Còn như một nhà phát minh, tôi bắt đầu tính từ năm 1977, khi tôi là kỹ sư trưởng tại xí nghiệp xây dựng đường xá № 2 tại thành phố Homel, Belarus, nói một cách hình tượng, khi ấy tôi thực hiện công việc trải nhựa đường.

Khi ấy tôi đã gửi đơn đầu tiên cho phát minh phương tiện vận tải địa vũ trụ, để đưa công nghiệp vào vũ trụ, vì tôi đã hiểu rằng, tên lửa sẽ không thể thực hiện được nhiệm vụ ấy.

Tôi đã gọi giải pháp đó là Phương tiện vận tải toàn hành tinh OTC.

Đó cũng là các công nghệ đường dây, vì khi OTC hoạt động và khi đưa nó lên quỹ đạo, thiết bị bay tự nâng nó đi. Nó treo trong không khí và không tựa vào cái gì cả.

Tiết diện ngang của OTC cỡ vài mét, còn chiều dài của nó là 40 000 km, đó là chiều dài xích đạo.

Tỉ lệ chiều ngang với chiều dài là 1:10 000 000. Nó giống như tơ nhện.

OTC trên nền trái đất, như một sợi tơ nhện, trên nền những tòa nhà chọc trời.

Rõ ràng, một sợi tơ nhện thì không thể bền chắc như thế được, nếu nó không được kéo căng.

Vì thế, OTC luôn hoạt động trong trạng thái được kéo căng, đó cũng là một loại hình của các công nghệ đường dây.

Sau đó, tôi từ xí nghiệp xây dựng đường xá, đã chuyển sang làm việc tại Viện nghiên cứu cơ chế các hệ kim loại-polymer.

Bấy giờ, đó là một viện nghiên cứu khoa học nổi tiếng nhất tại vùng Homel.

Tôi đã từ bỏ đường nhựa, đi tới khoa học, vì tôi muốn điều đó.

Và nhiều năm sau tôi tiếp tục làm việc như một người say mê.

Mặc dù cả trước đó, tôi cũng làm việc như một người đam mê, bởi rõ rằng, với vị trí một kỹ sư, tôi không có nhiệm vụ phải nghiên cứu các công nghệ đường dây.

Khoảng sau 10 năm từ lần gửi đơn đầu tiên cho OTC, từ dự án đó đã nảy sinh ra một công nghệ khác, nó cũng là công nghệ đường dây, và đã được đặt tên như thế.

Tôi đã tiếp tục phát triển các công nghệ ấy, không phải như một môn khoa học, mà như một ngành kinh doanh, trong khi tiếp tục làm việc tại Viện nghiên cứu cơ chế các hệ kim loại-polymer.

Chỉ tới năm 2014, tôi mới đặt tên mới cho công nghệ ấy là SkyWay, và dưới thương hiệu ấy, hiện nay công nghệ này đang được phát triển.

Khi làm việc trong ngành khoa học, và hiểu được rằng, đó không phải địa hạt của mình, mặc dù việc nghiên cứu các polymer và hành vi của chúng, đặc biệt trong các kết cấu, các liên kết với kim loại, cũng thú vị, nhưng tôi vẫn đau đáu về vũ trụ.

Tôi đã nghĩ về việc, cần phải đưa công nghiệp vào vũ trụ, tôi đã hiểu những vấn đề nhân loại đang đối mặt.

Vì thế tôi đã quyết định rời khỏi ngành khoa học.

Khi ấy đã diễn ra cải tổ, tại Liên Xô đã được phép thành lập các hợp tác xã và các Trung tâm sáng tạo khoa học-kỹ thuật thanh niên.

À, mà nhiều nhà tài phiệt Nga hiện nay xuất thân từ các Trung tâm như thế.

Cũng lúc ấy, vào năm 1988, tôi đã hiểu rằng, một dạng “khe chớp” được mở ra cho hoạt động sáng tạo.

Vì trước ấy, mọi công trình mà tôi đã nghiên cứu, đều khiến tất cả bị kích động. Trong đó có vợ của tôi.

Tôi đã tạo ra cho mình những vấn đề. Cô ấy đã nói với tôi: – “Ông nghiên cứu cái đó làm gì, người ta có trả tiền cho ông để làm cái ấy à? Thà ông đi lái taxi cho rồi, họ đang kiếm tốt đấy, hoặc vào quân ngũ đi”.

Và đây, một cơ hội như thế đã được xuất hiện, nơi có thể tổ chức kinh doanh và nhờ thế có thể kiếm được đồng nào đó.

Hơn thế, ở đây là một Trung tâm sáng tạo khoa học – kỹ thuật thanh niên, tức là có thể kiếm tiền được nhờ sự sáng tạo, mà không phải từ mua – bán.

Cùng năm 1988 ấy, tôi đã tổ chức (thu hút Quỹ Hòa bình Xô Viết, và Liên hiệp du hành vũ trụ Liên Xô), tiến hành Hội thảo khoa học – ứng dụng lần thứ 1 về các vấn đề khai phá vũ trụ không dùng tên lửa.

Hội thảo ấy đã được diễn ra tại Homel, tại đó tôi đã quy tụ được gần 500 người từ nhiều nước. Đã có 2 phi hành gia tại đó.

Tôi đã giúp Ban chấp hành Tỉnh ủy tổ chức hội thảo, vì thế nó đã được diễn ra tại Nhà tuyên huấn, đó là nơi hội họp của những hội nghị Đảng khác nhau. Còn tôi khi ấy thì chưa từng vào Đảng.

Hội thảo đã gây tiếng vang nhiệt liệt, nó được đưa tin nhiều trên báo chí, trong đó có cả tờ báo Trung ương Liên Xô.

Và ngay trên dư âm của hội thảo ấy, tôi đã hỏi xin Quỹ Hòa bình Xô Viết phối hợp phát triển các công nghệ đường dây đầu tiên, xây dựng chương trình công nghiệp hóa vũ trụ nhờ OTC.

Họ đã cấp cho tôi kinh phí 150 000 rub, tương đương với 200 000 ngàn USD.

Dĩ nhiên, nếu là 1 cá nhân, thì tôi không thể nhận được kinh phí ấy. Phi công-phi hành gia Liên Xô, cô Svetlana Savitskaya đã ủng hộ nhân danh Liên hiệp du hành vũ trụ.

Cô ấy thuộc ban điều hành Quỹ Hòa bình Xô Viết, còn khi ấy lãnh đạo quỹ này là nhà vô địch cờ vua thế giới, ông Anatoli Karpov.

Svetlana Savitskaya. Nhà du hành vũ trụ Xô Viết, phi công – chuyên gia thử nghiệm, nhà sư phạm và nhà hoạt động xã hội, tiến sĩ khoa học, đại tá thuộc không lực Liên Xô.

Người phụ nữ thứ 2 làm phi hành gia trên thế giới, sau cô Valentina Tereshkova. Phi hành gia nữ đầu tiên trên thế giới bước ra vũ trụ mở. 2 lần được Danh hiệu Anh hùng Liên Xô.

Anatoli Karpov. Nhà chính trị Liên Xô và Nga, đại kiện tướng cờ vua quốc tế, 3 lần vô địch thế giới về cờ vua nam (các năm 1975, 1978, 1981), 3 lần vô địch thế giới theo thể lệ của giải FIDE,

2 lần vô địch thế giới cùng đội tuyển Liên Xô (năm 1985 và 1989), 6 lần thắng cuộc thi olympic cờ vua cùng đội tuyển Liên Xô, 3 lần vô địch Liên Xô.

«Thế giới vì sao» – một trung tâm sáng tạo khoa học kỹ thuật thanh niên, là đơn vị thứ 2 được tổ chức tại Belarus.

Nó được lập ra không đơn giản, vì khi ấy, chủ yếu là các doanh nghiệp nhà nước, và để tôi được cấp phép thành lập một trung tâm như thế, cần phải bảo vệ ý tưởng của mình trước chính phủ CHXHCN Belorussia.

Phi công-phi hành gia Liên Xô Igor Volk đã giúp tôi về việc đó, ông thậm chí đã tới và phát biểu trước chính phủ Xô Viết Belorussia, trong đó có Ủy ban trung ương của Belorussia, để họ cho phép tôi, như một nhà phát minh, được thành lập Trung tâm Khoa học – kỹ thuật thanh niên “Thế giới vì sao”

Igor Volk – Phi công – phi hành gia Liên Xô, Anh hùng Liên Xô, Công huân phi công-nhà thử nghiệm Liên Xô, chủ tịch hiệp hội quốc tế “Trái Đất và du hành vũ trụ”, đại tá.

Chúng ta đã tạo ra đủ thứ bất hạnh trong khi tồn tại của mình, vì thế, tôi đón nhận dự án ấy một cách vui mừng, nó thực sự là một điều gì đó thay thế.

Tất nhiên, ở đây có khá nhiều chuyên gia, họ tìm thấy cả những điểm yếu trong đó. Điều đó là dĩ nhiên.

Và điều đó là cần thiết để một thứ gì đó có thể tồn tại. Không tránh được điều đó.

Tôi chào đón cả những người nhiệt thành, cả những người bảo thủ, thậm chí cả những người hoài nghi ở mức độ cao hơn, vì họ buộc những người nhiệt thành phải “cựa mình”.

Đó là năm 1988.

Nhờ kinh phí ấy, trong khuôn khổ hoạt động của Trung tâm, chúng tôi đã thực hiện gần 30 công trình nghiên cứu khoa học nghiêm túc, có tính thời sự cả tới ngày nay.

Nếu tập hợp các báo cáo đó lại, sẽ thành một chồng tài liệu cao gần 1m.

Tại đó có cả phát triển dòng động cơ điện cho OTC, có lý do tại sao cần công nghiệp hóa vũ trụ, nền văn minh sẽ phát triển trên đó như thế nào, những công nghệ nào có thể sử dụng trong vũ trụ.

Thậm chí có cả cách đào tạo nhân lực, vì không có nguồn nhân lực, chương trình ấy sẽ không thể thực hiện được.

Ở đó thậm chí có cả việc đào tạo thế hệ trẻ, nghiên cứu, cách làm như thế nào.

Thậm chỉ có cả 1 báo cáo, đó là chương trình Ecomir, nó mang tính thời sự cả tới ngày nay.

Chương trình ấy thuộc thời đại xây dựng chủ nghĩa cộng sản, còn trong thời đại virus corona, nó càng trở nên cấp thiết hơn trước.

Chương trình “Thuộc về thế giới thân thiện môi trường” có trên internet, và có trên cả trang web của tôi, tại đó mô tả cấu trúc của nền văn minh Trái đất trong tương lai.

Tại đó có EcoMir, thế giới thân thiện môi trường – đó là cuộc sống trên hành tinh Trái đất, có nền công nghiệp được đưa ra vũ trụ – đó là TechnoMir.

Có thế giới trí tuệ – Homomir, nó điều khiển những mối liên hệ khác nhau của chúng.

Mỗi giới trong đó có những thành phần xác định của mình, các thành phần cấu trúc.

Nếu như, ví dụ, Technomir, là một nền công nghiệp nào đó trong vũ trụ, năng lượng mà nó cần phải có, luyện kim như cần có, hóa học v.v.

Cũng giống như trên hành tinh – Biomir, tức không được có các khu sản xuất nguy hại cho môi trường trên Trái Đất, sản xuất nông nghiệp có thể có, nhưng công nghệ phải không được phá hủy môi trường, có thể có.

Giả sử, cùng các hệ thống vận tải ấy, phải phục vụ nền văn minh.

Dĩ nhiên, tại đây phải có đường xá, và mọi thành phần của các tuyến đường phải được chế tạo, có thể, một phần trong vũ trụ, còn một phần trên Trái đất, nhưng dù sao mọi thứ cũng sẽ vận hành trên Trái đất.

Ngay lúc ấy, khi tôi làm việc về chương trình Ecomir, tôi đã phát triển một phần phức tạp nhất – các cầu vượt vận tải OTC.

Hãy tưởng tượng, 40 000 km đi vòng quanh hành tinh theo xích đạo, 75% đi trên đại dương, đi trên biển. Nó vừa phức tạp vừa đắt đỏ. Cầu vượt truyền thống không thể xây được.

Tôi đã hoàn thiện nó, phát triển và làm đơn giản hóa tới mức độ kết cấu kéo căng sơ bộ, sau đó kết cấu này chuyển thành ray đường dây.

Sau đó tôi đã nghĩ, tại sao không đặt lên kết cấu này một phương tiện vận tải khác, và đây, thêm một loại hình vận tải nữa, điều mà tôi đã gọi tên là vận tải đường dây Unitsky.

Sau đó tôi đã phát triển nó như một ngành kinh doanh riêng biệt.

Khi mọi thứ ấy được làm, công việc ấy đã tốn khoảng gần 1 năm, tôi đã lấy mọi báo cáo, chúng đã được sắp chữ, in ấn (khi ấy chưa có máy tính), và đi tới Quỹ Hòa bình Xô Viết, và nói rằng, chúng tôi đã hoàn thành công trình nghiên cứu theo Kinh phí được cấp, và tôi xin hoàn lại Kinh phí ấy.

Tôi đã trả lại họ 150 000 rub đó, họ đã rất bất ngờ. Tại sao? Đó là kinh phí cho làm nghiên cứu mà.

Tôi nói rằng, chúng tôi không cần nữa. Chúng tôi đã hoàn thành công việc, còn bây giờ chúng tôi đã biết kiếm tiền, cũng nhờ sáng tạo, nhưng không phải như thế, mà nhờ sự sáng tạo ra thứ mà nền kinh tế quốc dân cần có.

Trong 1 năm rưỡi, tại “Thế giới vì sao” chúng tôi đã thực hiện gần 100 công trình sáng tạo.

Các tập thể sáng tạo đã được thành lập, tại đó đã đặt ra những câu hỏi về tính siêu dẫn, đã có những sự chế tạo và phát triển thiết bị khác nhau. Thậm chí đã có cả nhà kính đường dây.

Chúng tôi thậm chí đã thiết kế, chế tạo và thử nghiệm máy gặt đập thức ăn gia súc trong 9 tháng. Đó là một trường hợp độc đáo.

Nó đã cho thấy năng suất gấp đôi so với tổ hợp máy được xuất xưởng từ nhà máy Homselmash thuộc Homel.

Hơn thế, chúng tôi đã làm trong khuôn khổ của “Thế giới vì sao” trong 9 tháng và chỉ mất 20 000 rub.

Vào mùa thu, chúng tôi muốn thử nghiệm, hóa ra, ngô đã được thu hoạch khắp nơi, tại một hợp tác xã người ta nói với chúng tôi: -“Ngô ở đằng kia kìa, nó đã khô queo rồi, cành cứng như cán xẻng. Có thể các anh sẽ thu hoạch được, vì cái thứ đó máy liên hợp kia không lấy được”.

Còn chúng tôi đã thu hoạch được mớ ngô ấy. Chúng tôi đã cho thấy năng suất gấp đôi.

Tổ hợp máy ấy của chúng tôi rẻ hơn 10 lần so với thiết bị của Homselmash.

Điều đó đã được thực hiện trong khuôn khổ hoạt động của “Thế giới vì sao”.

Thật sự, dự án ấy và các dự án khác, đã có một số phận đau buồn.

Người ta lệnh cho tôi tới Tỉnh ủy (mặc dù tôi không phải người trong Đảng), và nói: “Unitsky, mày là ai? Tại sao mày cố phá hoại Homselmash?

Mày muốn khiến 30 000 công nhân mất lương à? Mày muốn họ thất nghiệp à? Mày đã nghĩ ra cái máy gì ở đó thế?

Vậy chú mày không sợ rằng tụi anh sẽ tống chú mày vào tù về việc ấy à?”

Máy liên hợp ấy đã không được thực hiện, cũng như một số sản phẩm khác, tuy nhiên, nhiều sản phẩm đã được phát triển, mà còn với hiệu ứng kinh tế to lớn.

Điều đó cho thấy, ngay trong các báo cáo của “Thế giới vì sao”, đã có gần 5 000 000 rub, nếu chuyển thành USD theo tỷ giá bấy giờ, thì đã là 1 000 000 USD. Khi ấy tôi đã kiếm được 1 triệu USD đầu tiên của mình, đó là vào năm 1989.

Trong đó không phải nhờ bán hàng, mà nhờ hoạt động sáng tạo, nhờ việc thực hiện những phát minh của mình.

Về điều đó thậm chí đã có cả một bộ phim, nó có trên internet, tên là “Ngôi sao lực hút quả đất”. Trong đó chiếu cả máy liên hợp và các sản phẩm của chúng tôi.

Ngôi sao lực hút quả đất

Tòa nhà này đã gần 150 năm tuổi.

Họ đã xây dựng nó một cách chắc chắn, và khung sườn nhà được bảo quản hoàn hảo.

Xưa nó từng thuộc về quận vương Paskevich, sau đó là trại ngựa, sau rồi bị bỏ trống thời gian dài.

Nhưng mới đây, ở đó đã có những cư dân mới.

Những người đó có quan hệ rất ra với những người chạy ngựa nước kiệu trước kia, nữa là với Pegas.

Tại đây, dưới cùng một mái nhà, tập hợp những người đam mê, kết nối dưới cùng một ý tưởng rất khác thường. “Dự án thế kỷ” – nhiều nhà khoa học trên toàn thế giới gọi nó như vậy.

Nếu so sánh về quy mô mà chúng ta đã làm, thì tôi có thể so với dự án Skolkovo hiện nay tại Nga.

Ở đó tôi đã làm một thứ ngu ngốc, nhưng có lẽ, cần phải làm nó. Tôi đã quyết định trở thành một nghị sĩ nhân dân.

Khi ấy diễn ra các cuộc bầu cử năm 1989. Viện sĩ Sakharov đã trở thành một nghị sĩ, bấy giờ có Yeltsin.

Điều đó diễn ra trong bối cảnh một làn sóng đòi hỏi thay đổi đất nước, thay đổi nền kinh tế, cần làm cho nền kinh tế mang tính đổi mới tiên tiến, mang tới nhiều tự do hơn và v.v. Tôi đã quyết định trở thành một nghị sĩ, để thúc đẩy hướng phát triển này.

Trong đó, chí ít là, con đường phát triển thế giới du hành vũ trụ dùng tên lửa như bấy giờ, nó tiếp tục cả tới nay, đã dẫn tới một ngõ cụt, và tôi hiểu điều đó.

Tôi thậm chí tại một chương trình hành động trước bầu cử, trong tờ rơi của mình, đã nói về việc, một số, năm hay sáu Buran (tàu vũ trụ), tôi không nhớ rõ số, đã được làm ra, có giá vài tỷ USD.

Với số tiền ấy đã có thể xây dựng một thành phố mới có kích cỡ như Homel.

Còn những cái tàu Shuttle Xô Viết ấy, đã không bay được lên.

Sau đó chương trình ấy đã bị đóng lại, và Buran chỉ bay lên một lần, không có phi hành gia. Tự bay lên như một loại hàng nào đó.

Khi chính quyền hiểu rằng, tôi sẽ là người thắng cuộc về Homel, người ta đã mời tôi tới KGB, tới Quận ủy, tới Tỉnh ủy, để tôi bỏ cuộc.

Tôi đã nói – Không. Họ nói – Sao thế? Ông cần việc chính trị này làm gì? Hãy bỏ phiếu cho Bí thư thứ nhất của Tỉnh ủy, ông ấy là một người xứng đáng hơn. Hãy bỏ phiếu cho ông ấy.

Tôi nói: – Không! Tôi muốn thành một nghị sĩ.

Thôi được rồi. Muốn thì muốn. Viện công tố đã, KGB và mọi thứ khác đã chăm sóc tôi tận tình. Họ lấy đi mọi thứ, tước bỏ mọi tòa nhà.

Ở đó, bên ngoài căn nhà săn bắn Paskevich có một biểu tượng, năm 1849 nó được viết lên, các con số làm từ kim loại. Tôi đã nghĩ, điều đó trước khi tôi sinh ra 100 năm.

Khi chính quyền Xô Viết tới, căn nhà hóa ra không ai cần nữa. Mà nó đã như một cung điện, làm từ đá, từ gạch đỏ, một căn nhà lớn, đẹp đẽ.

Ở đó có những người như vô gia cư tới ở, còn sau đó họ đuổi hết đi và nói: – Hãy phá toàn bộ tòa nhà này. Hãy đập bỏ lò sưởi, vứt bỏ sàn đi.

Và đây, Trung tâm “Thế giới vì sao” đã nhận lấy tòa nhà bị phá hủy ấy. Tái lập nó lại trong 1 năm.

Chúng tôi thậm chí đã tiến hành lắp đường ống dẫn và thoát nước. Đưa nước nóng từ 500 m tới. Chúng tôi đã bỏ số tiền đáng kể vào đó.

Còn sau đó người ta từ Ủy ban điều hành thành phố tới và chăng biển “Khu vực được pháp luật bảo vệ. Di tích cổ “. Và họ đã tước nó khỏi chúng tôi.

Trước đó thì họ nói là bỏ đi, khi chúng tôi tới và hoàn thiện nó, thì hóa ra họ lại cần nó. Và tới tận bây giờ ở đó chăng biển – Di tích. Nhà đi săn của quận vương Paskevich.

Những công việc nghiêm túc đầu tiên mà tôi đã làm chính tại “Thế giới vì sao”.

Tôi đã thu hút và thành lập nên những tập thể sáng tạo, và tôi đã lãnh đạo toàn bộ những công việc ấy. Tôi đã lãnh đạo từng thứ một.

Tôi đã giao các nhiệm vụ, đưa các giải pháp và cấp tiền.

Ở đó thậm chí đã có 1 công trình, tôi nghĩ, trong tương lai, khi thực hiện được chương trình táo bạo như thế, nó phải kết nối toàn thể nhân loại, thì tất nhiên, số tiền sẽ phải khác như thế nào đó.

Chúng phải là của chung, chứ không phải của một ai đó.

Không thể có những Cục dự trữ liên bang bật mấy cái máy in hàng ngàn nghỉ USD mà không có đảm bảo, và rằng mọi thứ đều tốt, có tiền.

Không thể để một nền kinh tế như thế.

Tại đó nó đã được đưa ra, có thể đó là một trong những công trình đầu tiên công bố về tiền crypto – tiền điện tử. Đó là năm 1989.

Đó là một công trình khá lớn. Tất nhiên, ở đó chỉ có một số ý tưởng chính được chứa đựng, còn các chi tiết thì tất nhiên khác biệt.

Nhưng tuy nhiên, tôi ngay từ khi đó đã suy nghĩ về những việc ấy, và tìm kiếm giải pháp.

Đó là một chương trình tổng hợp “Thế giới thân thiện môi trường” và có nhiều thành phần trong đó.

Không thể làm ra được thứ gì đó đơn lẻ, cần phát triển toàn bộ phức hợp, khi đó thì nó sẽ được thực hiện.

Tôi muốn lưu ý thêm rằng, những điều được tạo ra tại “Thế giới vì sao”, về pháp lý thuộc về tôi.

Nó thuộc sở hữu của tôi. Đó là toàn bộ sở hữu trí tuệ. Như một tác giả, như một nhà phát triển, như một nhà sáng tạo, và như một người đã cấp toàn bộ vốn cho nó.

Ở đó tôi đã là chủ nhiệm khoa học, nhà sáng lập mọi thứ, và vì thế tôi nghĩ rằng, không ai có nghi ngờ về việc toàn bộ sở hữu trí tuệ được tạo ra ở đó, thuộc về tôi.

Tôi muốn đọc lên xem sở hữu trí tuệ là gì. Có những định nghĩa khác nhau, mặc dù dễ hiểu sở hữu trí tuệ là gì.

ĐỊNH NGHĨA

Sở hữu trí tuệ – các kết quả của hoạt động trí tuệ được pháp luật bảo vệ.

Sở hữu trí tuệ là một giá trị nền tảng của bất kỳ công ty đổi mới nào,

(dĩ nhiên, cả của trung tâm “Thế giới vì sao” – công ty đầu tiên của tôi), những đơn vị tạo ra sản phẩm hay dịch vụ công nghệ cao.

Nó có thể được định giá và chuyển nhượng cho người khác hay công ty khác trên cơ sở tính phí hoặc miễn phí, theo chủ thể hợp đồng.

Quá trình chuyển nhượng đi kèm với thành lập những tài liệu quy định pháp lý chuyên biệt.

Chứ không phải dưới dạng những trao đổi miệng nào đó, hay những giấy viết tay (như nhiều người nghĩ) được viết ra trên bàn ăn trưa ở nhà hàng nào đó.

Nhiều người nghĩ như thế về công việc của tôi với các đối tác, với các nhà đầu tư, với những người đã gặp trên đường của họ. Đã có nhiều cuộc trò chuyện, nhiều cuộc đàm phán, nhiều hứa hẹn từ các phía.

Tất nhiên, một nhà đầu tư, hay một đối tác chiến lược, đã hứa với tôi sẽ đầu tư 5 triệu USD, còn tôi thì đã hứa rằng ông ấy sẽ sở hữu một số lượng phần trăm nhất định đối với sở hữu cá nhân.

Nhưng nó cần được chuyển nhượng tài sản trí tuệ ấy không phải trên giấy ăn, mà với những tài liệu hợp lệ, hơn thế là nhà đầu tư ấy hãy còn chưa đầu tư.

Tức là luôn phải có 2 phía.

Vì thế tôi có thể nói rằng, trong toàn bộ thời gian làm việc với các công nghệ đường dây, chưa bao giờ, chưa lúc nào có những tài liệu quy phạm pháp luật nào về việc chuyển nhượng sở hữu trí tuệ của tôi cho ai cả.

Khi Liên Xô bị tan rã, mọi thứ mà tôi đã làm, hóa ra chẳng ai cần.

Tôi đã bắt đầu tìm kiếm các đối tác. Tất nhiên, cần phải kiếm sống đã, đặc biệt là trung tâm “Thế giới vì sao” của tôi đã bị tước bỏ, người ta đóng cửa nó.

Vì thế tôi đã thành lập thậm chí những công ty thương mại, và tôi có thể nói rằng, một trong những công ty của tôi đã có thậm chỉ cả một cửa hàng ngoại hối.

Trước đó đã có Beriozka (chuỗi cửa hàng bán lẻ chính hãng ở Liên Xô, bán các thực phẩm và hàng tiêu dùng bằng ngoại hối), còn sau đó đã được phép mở các cửa hàng, tại đó có thể giao dịch ngoại hối, và tôi đã có một cửa hàng ngoại hối như thế.

Đã có những khu sản xuất, ví dụ, đã có xưởng sản xuất mà tại đó chúng tôi đã cho ra bát đĩa sứ tại Mazyr.

Những năm ấy, sau khi Liên Xô tan rã, tôi đã trở thành một người làm trang trại. Tại quận Mazyrskiy, tôi đã tạo ra một trang trại.

Tại đó tôi đã xây dựng một khu thử nghiệm, trong đó tôi đã được nhận đất cho việc ấy, và cũng đã kiếm được tiền như thế tại đó.

Nấm được thu hái, 1 năm tôi đã thu được cỡ 10 tấn nấm. Lấy tiền ngoại tệ tới Đức.

Tôi đã làm việc ấy để tồn tại. Không thể ngồi không làm gì được.

Mà làm việc không đem lại cơ hội kiếm tiền bánh mì cũng không được. Có gia đình, có lũ trẻ nữa. Họ cần phải được nuôi sống.

Tôi đã tìm kiếm đối tác, và một đối tác đã tự xuất hiện. Đó là Alexander Kapitonov, doanh nhân từ thành phố Homel.

Ông ấy đã tự tìm tới tôi, gọi điện và đặt cuộc gặp. Ông ấy nói rằng, muốn cấp vốn cho các công nghệ đường dây, và muốn là đối tác của tôi.

Alexander Kapitonov. Doanh nhân. Ông nổi tiếng trên báo chí như người cầm đâu nhóm tội phạm bí danh Kapitoshka. Bị cáo buộc về việc, băng đảng của ông từ năm 2005 đến 2008 đã tiến hành vài vụ tấn công cướp phá những doanh nghiệp phát triển:

TK “Vesta”, “Nhà máy đúc thép Kremenchugskiy”, ban quản lý tài nguyên đất quận Kievo-svyatoshinskiy và các nơi khác.

Kapitonov đã có tới 400 lính đánh thuê.

Là nhà sáng lập hệ thống monorail (ray đơn) – bản mẫu “Kapway”, được xây dựng tại Hostomel (Ukraine) năm 2004.

Chúng tôi đã gặp gỡ, thỏa thuận về các điều kiện, đã ký kết thỏa thuận đầu tư vào đã thành lập một loạt công ty, trong đó có các nghĩa vụ của 2 phía.

Kapitonov phải bỏ vào 1 triệu USD, còn tôi có nghĩa vụ đưa ông ấy vào công ty chung và cấp cổ phần.

Tôi không phải trao các quyền tác giả, chúng không được trao cho bất kỳ ai, còn cổ phần trong công ty, đó là điều hoàn toàn khác.

Chúng tôi đã thành lập một loạt công ty cả tại Belarus, cả tại Đức, tại Herten, tại đó đã có đại diện thương mại của Belarus.

Đáng tiếc, Kapitonov ngay từ đầu đã lừa dối tôi.

Mặc dù chúng tôi đã thỏa thuận làm việc 50/50, nhưng ông ấy đã tạo ra các công ty, đưa bạn bè của mình vào và làm giảm tỷ lệ cổ phần của tôi.

Và đã không cấp vốn cho việc phát triển và cho hoạt động. Không cấp vốn gì cả.

Còn tại Đức, ông ấy đã tự đến một mình, tự mình tạo công ty, còn sau đó đến và nói: – Tôi có thể đưa cho ông 31%. Tôi chưa đưa cho ai hơn 10%, thế nên hãy vui mừng rằng ông có tới 31%.

Chúng tôi đã làm việc với ông ấy trong 3 năm, chính xác hơn là tôi đã làm việc một mình về chương trình ấy, thậm chí không có lương, vì họ còn chưa trả tiền cho nó.

Cần phải trả cỡ 1 ngàn USD mỗi tháng.

Tôi dầu sao vẫn làm việc, vì đã có những nghĩa vụ nhất định.

Còn sau đó, khi tôi tự bỏ tiền xuất bản cuốn sách chuyên khảo “Các hệ thống vận tải đường dây trên Trái đất và trong Vũ trụ” (số lượng xuất bản nhỏ, khoảng 200 bản), cuốn sách ấy đã được tôi viết ra, theo các tư liệu có được tại trung tâm “Thế giới vì sao”, thì Kapitonov không hài lòng về điều đó.

Sao thế được? Unitsky viết một cuốn sách chuyên khảo nào đó, thế sao phần tác giả không có Kapitonov?

Và nói chung Kapitonov phải là tác giả duy nhất, sao lại có một gã kỹ sư nào ở đó được nhận viết lấy. Còn Kapitonov đã thấy mình như Henry Ford thứ hai, người đã tạo lập một ngành mới.

Sự giàu có như thế đấy, mà ở đây Unitsky lại xuất bản một cuốn sách chuyên khảo.

Ông ấy đã mời những kẻ cướp, những đối tác của mình, đó là những năm 90 khó khăn.

Tôi nói với họ rằng, cướp tất đi, lấy tất cả bản sách và hủy nó đi.

Chỉ có một vài bản in cuốn sách chuyên khảo là còn nguyên vẹn, sau đó tôi đã scan chúng và bây giờ cuốn sách chuyên khảo đầu tiên được đăng tải lên internet.

Được biết, những bản thảo viết tay không bị đốt, vì thế nó cũng chưa bị đốt.

Tôi cũng có thể đọc một đoạn tài liệu ngắn nào đó.

TÀI LIỆU

Trong mọi giai đoạn phát triển vận tải đường dây, Anatoli Unitsky đã lập những pháp nhân khác nhau – cả trong thời Xô Viết, cả trong những năm 90 khó khăn, cả những năm 2000, và cả trong giai đoạn hiện tại.

Điều đó đã cho phép tương tác hợp pháp với các tổ chức khác, thanh toán chính thức tiền lương cho nhân sự, thu hút đầu tư, thỏa thuận hợp tác v.v.

Trong hơn 30 năm, một số lượng lớn pháp nhân được lập, nhưng có thể nêu bật ra theo quan điểm pháp luật và tài chính – những công ty đóng vai trò khách hàng của các hoạt động dự án-dự toán và chủ sở hữu các kết quả của chúng,

tích tụ và phân phối đầu tư, thu nhập.

Chúng cần được trình bày theo thứ tự thời gian, mô tả đóng góp vào sự phát triển công nghệ, lý do đóng cửa, sự kế tục đối với SkyWay, cũng như việc các công nghệ có được lưu giữ đối với tác giả, kỹ sư Unitsky hay không, tức là tôi, có những nghĩa vụ nào không, hay từ những ai đã tham gia vào công việc của những doanh nghiệp đã đi vào lịch sử.

Đây là đống tài liệu, đó cũng chính là lịch sử của những công ty ấy, chúng có nhiều, hàng chục.

Chúng ta bắt đầu theo thứ tự, đầu tiên là trung tâm “Thế giới vì sao”, tại đó đã thực hiện công việc vô cùng to lớn, công việc nghiên cứu khoa học và sáng tạo, và sở hữu trí tuệ mà nó tạo ra, thuộc về tôi.

Nó được công bố sau này trong cuốn sách chuyên khảo “Các hệ thống vận tải đường dây trên Trái đất và trong Vũ trụ”.

Tiếp theo công ty “Unitrans” và “Uniar” được thành lập. Tại đó chúng tôi đã tiến hành các nghiên cứu trong lĩnh vực vận tải đường dây.

Điều thuộc phần của tôi, một số công ty đã được lập thành lập với ai đó. Ví dụ, “Uniar” lập với Orlov. Ông ấy có việc kinh doanh, còn tôi có các công nghệ đường dây.

Đã thành lập thêm trung tâm nghiên cứu “Unitrans”. Tại đó cũng đã tiến hành hoạt động nghiên cứu cơ sở về vận tải đường dây (cả về vận tải trên Trái đất lẫn vận tải địa vũ trụ – về OTC).

Thậm chí khi tôi gặp các đối tác và bắt đầu làm việc với họ, dầu sao những công ty ấy, nơi tôi đã là người sáng lập, đã tồn tại, và dù sao tôi ở đó cũng đã tiếp tục làm việc và phát triển công nghệ đường dây.

Và vào năm 1993, khi đối tác của tôi là Kapitonov, chúng tôi đã lập một loạt công ty, trong đó có tại Herten và Minsk.

Tại Minsk, công ty được đặt tên là “Các tuyến vận tải mới”.

Sau khi Kapitonov lệnh tiêu hủy toàn bộ bản thảo cuốn sách chuyên khảo khoa học của tôi, tôi gần như đã bị bật ra khỏi mọi công ty chung. Cổ phần của tôi ở đó đã bị giảm về 0.

Dĩ nhiên, tôi tiếp tục làm việc với ông ta làm gì nữa? Lương không trả, và nợ lương đã là 36 000 USD. Thời ấy đó là những khoản tiền lớn.

Tôi đã có thể sống và làm việc chỉ nhờ 1 điều, tôi đã có một việc kinh doanh song song đó.

Đã có những công ty mà tôi tự lập ra, và đã tiến hành kinh doanh gì đó.

Kapitonov đã nói: – Ông cần lương làm gì? Tiền là bạc. Tôi tốt hơn là sau này tặng ông một căn nhà.

Kết cục là chẳng có nhà, cũng chẳng có lương. Và chúng tôi đã giã từ nhau.

Sau đó tôi đã nhận được sự ủng hộ từ tổng thống Belarus, từ Alexander Georgievich Lukashenko.

Đó là một câu chuyện dài. Vì khi chúng tôi và Kapitonov giã từ nhau, mọi thứ không được suôn sẻ, vì ông ta đã cộng tác với tội phạm và ông ấy có có bảo kê, tội phạm bảo kê ông ấy.

Và trước khi chia tay, chúng tôi đã gặp nhau và ông ấy nói: – Hãy chuyển mọi thứ cho tao, nếu không, bọn tao sẽ dìm mày xuống cái ao nào gần nhất. Nhét đá chèn cổ mày, chỉ có bong bóng nổi lên thôi.

Tôi đã hiểu rằng đó là một sự đe dọa thật sự, và tôi đã trốn đi Moskva.

Trước đó tôi đã viết đơn gửi KGB Belarus và viết di chúc. Đó là một di chúc duy nhất mà tôi đã cố dùng nó để bảo vệ sở hữu trí tuệ.

Tôi được biết rằng, Kapitonov thực sự có thể cướp đi mọi thứ, sang tên mọi thứ cho hắn, và về tôi thậm chí không ai sẽ nhớ tới.

Vì thế tôi đã viết di chúc, nó được gửi tới Ủy ban an ninh cộng hòa Belarus, trong đó viết rằng, trong trường hợp tôi mất đi, toàn bộ sở hữu trí tuệ của tôi được chuyển cho cộng hòa Belarus.

Vì thế, nếu ai đó sẽ có thể tuyên bố sở hữu trí tuệ, thì đó chỉ có thể là cộng hòa Belarus, chứ không phải một cá nhân nào đó khác.

Mặc dù biết rằng, di chúc có thể viết lại, và sau đó tôi đã làm điều đó. Đó là vào năm 2014, khi tôi thành lập tập đoàn SkYWay, một số công ty ở các nước khác nhau. Và tôi đã chuyển sở hữu trí tuệ về các công nghệ đường dây vào đó.

Và vì tôi đã chuyển toàn bộ vào đó, dĩ nhiên tôi đã hủy bỏ di chúc.

Vì thực tế sở hữu trí tuệ đã được chuyển sang cho tập đoàn SkyWay.

Đã nhận được sự ủng hộ của Văn phòng Tổng thống, công việc ấy đã diễn ra trong vòng ít nhất nửa năm.

Đã có một số cuộc gặp, đã có những phản biện – người thuộc Bộ giao thông và các tổ chức giao thông.

Dĩ nhiên, tất cả họ đã nói rằng, điều đó là ngu xuẩn, và điều đó chẳng ai cần.

Nhưng, tôi vẫn thuyết phục được Văn phòng Tổng thống ủng hộ.

Tổng thống Belarus khi ấy có trợ lý là Kapitonov – tiến sĩ kinh tế, ông đã viết một tờ trình về việc, cần phải ủng hộ công nghệ đường dây,

rằng đó là công nghệ sẽ có thể giúp nâng tầm kinh tế Belarus, với những khoản đầu tư nhỏ có thể tạo ra một công nghệ đột phá.

Bán nó trên toàn thế giới và kiếm hàng tỷ USD.

Đó là điều mà quốc gia cần. Cần ủng hộ những sự đổi mới như thế.

Và Alexander Grigoryevich đã giao Thủ tướng Belarus, và người này tới lượt mình, đã giao nhiệm vụ cho thêm 4 Bộ của chính phủ Belarus, cần ủng hộ các công nghệ đường dây và bắt đầu cấp vốn.

Thật sự, trong vòng 1 năm, không có thứ gì được làm, chẳng có đồng tiền nào được bỏ ra, và tôi thực tế 1 năm đã không làm việc, mà chỉ tiến hành xúc tiến các công nghệ đường dây trong chính phủ.

Tôi đã hiểu rằng, điều đó là vô vọng, và tôi đã rời đến Moskva.

Sự ủng hộ treo trong không khí, nhưng dù sao nó cũng có, và không đi đâu mất. Mọi thứ được cố định.

Tại đó nêu rõ – Vận tải đường dây Unitsky. Sở hữu trí tuệ về các công nghệ đường dây, dĩ nhiên, thuộc về Unitsky.

Khi chúng tôi giã từ với Kapitonov, đó là năm 1996, và sau đó, thêm 1 thời gian ngắn nữa tôi làm việc cùng ông ấy. Ông ấy tự rời bỏ tôi vào năm 2002, khi xuất hiện các vấn đề với một đối tác khác của tôi là Terekhin, tôi sẽ nói về điều ấy sau.

Ông ấy đã dừng cấp vốn, và mọi thứ của tôi bị treo đó, còn tôi bấy giờ đã có hơn 100 kỹ sư và người lao động.

Và đây, Kapitonov giải thích. Nói rằng, xin lỗi, thật đen đủi, không thể lặp lại điều đó nữa. Tôi xin lỗi. Hãy làm việc. Tôi ở Ukraine mọi thứ đều tốt, có tiền, hay xây tuyến đường theo công nghệ đường dây tại đó. Hãy cùng kiếm tiền và lại cộng tác.

Tôi nói: -Uhm, nào cùng xem. Mặc dù, khi anh đã lừa dối 1 lần, thì anh sẽ lại lừa dối lần thứ 2.

Và sau 9 tháng, mọi thứ lại lặp lại. Ông ấy sau đó, trong 1 cuộc gặp, đã nói: – Tao cần mày làm gì? Cút xéo đi đâu xa đi. Tôi chẳng cần mày cũng biết hết.

Mày đã tuyển mộ các kỹ sư thiết kế, mày đã huấn luyện họ. Tao cần mày làm gì nữa?

Và khi tôi lần thứ 2 đi khỏi Kapitonov, cả các kỹ sư thiết kế mà tôi đã tuyển lựa, mà đó chủ yếu là những người từ ban thiết kế của Antonov, những người đã thiết kế và thi công máy bay tại Kiev ở Ukraine,

họ sau nửa năm đã từ bỏ các công nghệ đường dây. Họ đã không hiểu nó là gì, họ đã không tin vào việc, đường dây sẽ hoạt động như tôi nói.

Vì thế, một tuyến đường hoàn toàn khác, tuyến đường mà Kapitonov đã gọi là Kapway (tuyến đường của Kapitonov).

Đó là một biến thể của monorail (đường ray đơn), ở đó không có tí đường dây nào. Những giải pháp bất hạnh, vì chúng không được làm bởi các chuyên gia và những người chuyên nghiệp.

Mặc dù thậm chí rằng, các bánh xe làm bằng cao su. Vì sao đó, các nhà thiết kế đã cho rằng, cao su tốt nhất.

Có lẽ, không ai đi giày cao su trên sắt ướt, điều đó như trượt băng vậy.

Cao su, khi trời mưa, sẽ trượt đi trên kim loại.

Người ta bảo, Kapitonov chút nữa thì không bị tai nạn, khi hắn đi trên phương tiện vận tải của mình với vận tốc 20 km/h, và trời thì mưa. Phương tiện khó khăn lắm mới phanh hãm được.

Ở đó đã có những giải pháp tồi tàn đến mức, thậm chí trên xe mà họ tạo ra (chế tạo tại Belarus, ở Belcommunmash) đã không thể lùi được, và vì thế họ đã đặt các động cơ riêng, một cái để để tiến và một cái để lùi.

Công việc với Kapitonov đã kết thúc như thế đấy. Và ở đó ông ấy có điều gì? Có những quyền gì? Tôi không nợ gì ông ấy cả.

Một số người suy nghĩ, trước tiên là những người như Uzlov, người thường xuyên lên internet phát biểu, và nói đủ thứ không hay về phía tôi, trong đó có chuyện sở hữu trí tuệ của tôi, rằng tôi còn nợ gì đó với Kapitonov.

Tôi kể câu chuyện như thế này, vài năm trước khi tôi ở Kiev, tôi đã gặp gỡ một số người, trong đó có thị trưởng Kiev, ông Klichko.

Nhân đây cũng nói, Kiev có quan tâm tới các dự án của chúng tôi, và tòa thị chính Kiev hiện đang chuẩn bị quay lại với các dự án đường dây tại thủ đô Ukraine.

Tại đó đã có cuộc gặp với cả Chủ tịch thành phố Hostomel, nơi chúng tôi đã xây dựng một khu bãi, những chưa xây xong các tuyến đường dây, còn Kapitonov thì đã xây Kapway.

Và thị trưởng Hostomel có thể là một trong những chiến hữu cũ của Kapitonov, có lẽ, tới nay họ vẫn liên hệ với nhau. Tôi đã để lại cho ông ấy danh thiếp của mình.

Sau cuộc gặp tại Kiev, tôi đã quay về Minsk, làm việc, và một hồi chuông điện thoại vang lên.

Tôi nhìn vào, một số lạ nào đó. Tôi nhấc máy. Tôi xin nghe – Xin chào! Tôi nói – Xin chào! Người gọi nói – Ông không nhận ra tôi à? Tôi – Không! Người gọi – Tôi đây, Sasha Kapitonov đây.

Tôi nói: – “Cái gì, ông đã chết rồi cơ mà”. Tôi đã nghĩ rằng ông ấy đã chết. Người ta nói với tôi rằng, sau mọi sự không may, ông ấy đã bị mất hết tiền, sau đó bị một cơn đột quỵ và chết.

Ông ấy nói: – Không! Tôi hỏi: – Thế ông đang ở đâu? Ông ấy: – Ở chỗ không xa lắm. Khi nào tôi ra, tôi sẽ còn có ích cho ông đấy.

Sau đó tôi nhìn lại, một số điện thoại của Nga. Tức là ông ấy đang ở đâu đó ở Nga, ngồi trong tù, hơn thế là đã nhận 1 án hạn dài.

Ông ấy là người Belarus, sau đó nhận quốc tịch Ukraine, và sau vì lẽ nào đó, đã bị tống vào tù ở Nga. Đó là 2 năm trước.

Và các bạn nghĩ sao, ông ấy đưa ra được yêu sách nào tới tôi ư? Không.

Ông ấy nói với tôi: – Tôi đã làm biết bao nhiêu thứ tốt đẹp cho ông. Tôi – À ừ, đúng rồi! Nếu định dìm chết, giết bỏ, tước đoạt và đủ thứ khác, đó là điều tốt, thì có lẽ, ông đã làm nhiều thứ tốt đẹp cho tôi.

Tôi hỏi: – Thế ông cần gì? Ông ấy nói với tôi: – Hãy giúp đỡ gia đình tôi. Tôi có 3 đứa trẻ, một người vợ hai, còn bây giờ tôi đang ở trong tù.

Tôi đã nói: – Thôi được rồi, Sasha, tôi sẽ giúp. Dù sao chúng ta cũng đã từng làm việc cùng nhau 1 thời gian nào đó. Tôi nhớ rằng, khi chúng ta chia tay, khi ông lấy đi mọi thứ, ông đã nói với tôi: – Khi nào đó mày sẽ bò đến gặp tao. Thế nên, tao cho mày vài ngàn USD.

Tôi nói, đấy, vài ngàn USD vào năm 2002, bây giờ là khoảng 10 000 USD, tôi sẽ giúp chừng đó.

Tôi đã giúp đỡ gia đình ông ấy, tôi đã gọi điện nói chuyện với gia đình Kapitonov, và tôi đã gửi 10 000 USD tiền riêng của mình, để giúp đỡ gia đình Kapitonov.

Thế nên, Kapitonov có yêu sách gì với tôi được? Không. Không có nguyên cớ và lý do gì cho điều ấy cả.

Tôi không mắc nợ không chỉ với Kapitonov, mà với tất cả những đối tác còn lại của mình. Về họ tôi cũng sẽ kể ngắn gọn.

Về công việc với từng người trong đó, có thể quay thành một bộ phim, và nó sẽ khá là thú vị. Với những cuộc đuổi bắt, đôi khi có cả bắn nhau. Với những sự cướp bóc, ăn cắp và v.v.

Khi tôi bỏ đi tới Moskva, tôi đã không nói là tôi đi đâu, thậm chí còn không nói với gia đình, vì tôi hiểu rằng, họ sẽ tìm ra tôi. Tôi đã bỏ đi 1 tháng.

Dân xã hội kéo tới nhà tôi ở Homel. Chúng lôi vợ con tôi ra. Unitsky đâu?

Họ nói: – Chúng tôi không biết, anh ấy đang làm việc ở Minsk với Kapitonov.

Không! Nói địa chỉ ra, nó ở đâu. Chúng cố gắng lùng sục cả tháng trời, chúng không tìm thấy.

Ở đó có một công việc đặc thù, vì Kapitonov thậm chí không học đại học, nhưng có những tham vọng.

Ông ấy rất kinh bỉ các nhà khoa học, các nhà phát minh, các kỹ sư. Đặc biệt là với tôi.

Ông ấy thường hay nói: – Khoa học à, hàn lâm à, chán ngắt! Mấy gã viện sĩ kia là cái thá gì? Chúng đang ngồi ở lối qua đường metro kìa, chúng nó đang xin tiền tao kìa. Cút xéo đi cho xa.

Tôi nhớ, khi tôi nhận được 1 bức thư với tư cách tổng công trình sư, thư gửi từ Đài Loan. Ở Đài Loan, người ta đã quan tâm tới vận tải đường dây.

Trong đó, tôi đã đưa ra ý tưởng nối Đài Loan với lục địa bằng tuyến đường dây. Và tôi đã gửi họ đề xuất ấy. Đài Loan thì là một phần của Trung Quốc, và sớm hay muộn, họ cũng sẽ đoàn tụ.

Đã có một yêu cầu đến từ Bộ giao thông Đài Loan, họ có mối quan tâm, và Kapitonov nói: – Chúng ta sẽ sớm có tiền đưa tới. Đài Loan đang viết thư cho chúng ta. Còn mày thì làm rối cả chân tao, chỉ có làm cản việc.

Đây chính xác là những gì đã bắt đầu, đã là sự chiếm đoạt dứt khoát và đẩy tôi ra khỏi kinh doanh.

Tôi đã hiểu rằng, điều đó đối với tôi sẽ kết thúc tồi tệ. Vào cái thời mời việc giết chóc, đặt bom, dìm chết, được coi là chuyện thường.

Hơn thế, đối tác bị tước bỏ thứ mà họ muốn có. Vì thế, tôi đã bỏ đi tới Moskva.

Sau đó, khi chúng bình tĩnh lại, và dừng tìm kiếm tôi, và khi tôi biết rằng, bức thư với di chúc của tôi đã được đưa tới ủy ban an ninh, và đơn của tôi gửi tới KGB đã bắt đầu hoạt động, vì có 3 người từ KGB Belarus đã tới chỗ Kapitonov và bắt giữ hắn, với các tài liệu để dẫn độ.

Ông ấy nói: – “Các anh, xin mời dùng trà đi, tôi là công dân Ukraine”. Ông ấy đã kịp trở thành công dân Ukraine, và những nhân viên kia đi về tay không.

Khi đó tôi đã tự gọi cho Kapitonov và nói: -“Sasha, giết tôi là vô nghĩa. Tôi đã viết di chúc, đã gửi đơn cho KGB để tới chỗ ông. Nếu cần nói chuyện, hãy gặp nhau và trao đổi”.

Ông ấy nói: – “Thôi được rồi, đến đi”.

Và tôi đã đi tới Kiev, và thậm chí đã ở trong nhà ông ấy 3 ngày. Và khi tôi đến, ông ấy đã thuyết phục tiếp tục làm việc. Tôi nói: – “Không, không được đâu”.

Và ông ấy khi đó đã cho tôi 2000 USD, vì lúc ấy tôi hoàn toàn không còn tiền nữa.

Vì thế, khi nhớ tới mọi chuyện ấy, tôi đã quyết định giúp đỡ gia đình ông ấy.

Ở đó đã có cả các đối tác khác sau Kapitonov.

Khi đã có sự ủng hộ của Văn phòng Tổng thống cộng hòa Belarus, thì tôi đã hi vọng rằng, sẽ có sự cấp vốn cho việc xúc tiến công nghệ xa hơn.

Cả năm trời, chẳng có gì được làm, chẳng có sự hỗ trợ nào, chẳng có sự cấp vốn nào, và tôi đã bỏ đi tới Moskva.

Tại Moskva thậm chỉ nửa năm trời tôi đã sống ở nhà ga, vì không có tiền. Tôi đã mắc nợ, gần 40 000 USD.

Vì cần phải làm việc, đi tới các văn phòng, viết các báo cáo, tài liệu, các luận chứng. Thu hút các chuyên gia thẩm định v.v.

Và thực tế là, từ nhà ga Belorussky, nơi tôi sống tạm qua ngày, tôi đã tới trung tâm Habitat Liên hợp quốc tại Moskva, tới gặp Storchevus.

Ông ấy nói: – Hãy tới chỗ tôi! Còn tôi đã gặp ông ấy 1 năm trước đó, tại Minsk, tại hội thảo về các vấn đề của hành lang vận tải Kritskiy thứ 2.

Hành lang Kritskiy – đó không chỉ đơn giản là một tuyến đường nào đó. Đó là đường ô tô cao tốc, đường sắt, một thành phần cao tốc nào đó, đó là tuyến truyền dẫn, tuyến liên lạc, tổng thể lại là hành lang như thế.

Hành lang ấy rất quan trọng, và tới giờ nó vẫn chưa được thực hiện. London – Paris – Brussels – Warsaw – Minsk – Moskva – Ekaterinburg, và xa hơn tới phía Đông.

Tại đó có 11 bộ trưởng giao thông từ Châu Âu, trong đó có Bộ trưởng giao thông Nga, và Bộ trưởng giao thông Belarus.

Tôi đã phát biểu với báo cáo “Hệ thống vận tải đường dây, như một thành phần cao tốc của hành lang Kritskiy thứ 2”.

Tôi đã nêu một kế hoạch kinh doanh, cách thực hiện thành phần cao tốc trên cơ sở các công nghệ đường dây.

Trong đó đã vạch ra một dự án, cho thấy mức độ sinh lời của nó, công suất của nó, cần bao nhiêu tiền v.v.

Đó là vào năm 1977. 23 năm trước.

Tới giờ họ vẫn chưa biết, cần xây tuyến đường cao tốc nào dọc theo hành lang Kritskiy, tới giờ vẫn chưa có giải pháp. Còn tôi thì đã đề xuất việc đó từ tận bấy giờ.

Vì tôi đã không nhận được những hỗ trợ tại Belarus, tôi đã bỏ đi tới Moskva. Storchevus cũng đã có mặt tại hội thảo ấy, và đã nói: – Thế thì chúng ta sẽ tìm cơ hội nhận ủng hộ từ Liên hợp quốc.

Và cả năm trời chúng tôi đã chuẩn bị các tài liệu. Để nhận được kinh phí Grant từ quỹ Liên hợp quốc, đó là một thủ tục rất phức tạp.

Để đảm bảo phát triển bền vững các khu dân cư. Habitat đó chính là sự phát triển bền vững các khu dân cư.

Cuối cùng, chúng tôi đã ký kết hợp đồng nhận Kinh phí Grant, nó không nhiều, hơn 100 000 USD một chút.

Đó là một kinh phí grant nhỏ, nhưng dầu sao, nó đã cứu sống tôi và các công nghệ đường dây lúc bấy giờ, vì đã xuất hiện cơ hội để trả nợ và tiếp tục làm việc về các công nghệ đường dây.

Như được gọi, các kinh phí grant cho nhiệm vụ ấy “Sử dụng các hệ thống vận tải đường dây để phát triển bền vững các khu dân cư”, trong đó tác giả và nhà phát minh là Unitsky Anatoli Eduardovich.

Tôi đã là chủ nhiệm của các công việc ấy, và vì thế, đương nhiên, sở hữu trí tuệ, bí quyết công nghệ know-how và các độc quyền với công nghệ đường dây chỉ thuộc về tôi, và điều đó một lần nữa đã được Habitat xác nhận.

Sau đó tôi đã nhận được thêm 1 grant nữa, đó đã là vào năm 2002. Để tiếp tục các công việc ấy.

Nhưng những khoản tiền ấy thì không lớn, vì thế, đã không thể tiến hành hoạt động nghiên cứu nghiêm túc, duy trì đội ngũ các chuyên viên thiết kế, các kỹ sư. Bởi các công nghệ đường dây, đó là cả một ngành hoàn chỉnh.

Cũng như ngành hàng không, đường sắt, công nghiệp ô tô.

Làm sao làm việc một mình trong đó được, làm sao làm được thứ gì to lớn với những khoản tiền nhỏ được? Tôi đã hiểu rằng, điều đó là không thể.

Vì thế, tôi đã tiếp tục tìm kiếm đối tác chiến lược.

Đối tác chiến lược tiếp theo của tôi là Terekhin Dmitriy Vladimirovich.

Cần nói rằng, tôi tìm được ông ấy là nhờ có Sibiryakov Sergey, anh ấy khi đó là một quan chức, ở cấp phó của một bộ trưởng.

Anh ấy đã liên hệ với nhiều doanh nhân và các đơn vị phát triển. Anh ấy đã gặp tôi, nhìn thấy các triển vọng, và anh ấy có quen biết với Terekhin. Anh ấy đã giúp chúng tôi gặp nhau.

Dmitriy Terekhin. Doanh nhân người Nga, nhà đầu tư vận tải đường dây Unitsky từ năm 2000-2001.

Sergey Sibiryakov Chính trị gia người Nga, nhà kinh tế, tiến sĩ kinh tế học. Trưởng bộ môn dự báo kinh tế vĩ mô Viện nghiên cứu quốc gia “Quản lý cao cấp”.

Hiện là cố vấn quốc gia hạng 3 của Liên bang Nga.

Tôi đã thuyết phục được Terekhin trở thành đối tác. Đó là một công việc không đơn giản. Đã mất ít nhất nửa năm cho việc đó.

Cuối cùng, chúng tôi đã quyết định trở thành các đối tác, nhưng chưa ký thỏa thuận.

Các luật sư của Terekhin đã không thông qua, chúng tôi đã không thể đàm phán xong, xem hợp tác ra sao.

Chúng tôi chỉ thỏa thuận về 1 việc, rằng ông ấy đầu tư 5 triệu USD vào các công nghệ đường dây, và nhận được cổ phần 50% trong công ty (chứ không phải trong sở hữu trí tuệ, không phải trong công nghệ, sở hữu trí tuệ chỉ thuộc sở hữu của mình tác giả).

Tức 1% là 100 000 USD.

Không thể yêu sách đòi hỏi quyền gì với sở hữu trí tuệ.

Nếu lấy ví dụ nhà thơ Nga vĩ đại Puskin (hiện nay có thể gọi ông ấy là afrorusich), một nhà thơ vĩ đại.

Ông ấy có những mối quan hệ phức tạp với chính quyền, với vợ, với các đối tác v.v., và cuối cùng, ông ấy đã chết trong cuộc đấu súng.

Nhưng không ai đưa ra yêu sách về quyền sở hữu trí tuệ của ông ấy. Không ai nói rằng: -“Ong đã viết Ruslan và Liudmila, thế nên, có lẽ, đó là công việc chung của chúng ta.

Thế nên phải cho tôi 50%.” Điều đó thật nực cười.

Sau cái chết của ông, mọi thứ theo di chúc đã được chuyển cho những người thừa kế, cả sở hữu trí tuệ cũng thế.

Nó được chuyển giao theo các tài liệu quy phạm pháp luật tương ứng, chứ không chỉ đơn giản theo những lời nói miệng, tin đồn v.v.

Không thể đơn giản là đi tới và tước lấy một căn hộ được. Nói rằng: – “Cậu biết đấy, Unitsky, cậu đã hứa trao căn hộ cho tôi, nếu tôi bỏ 100 000 USD vào các công nghệ đường dây.

Tôi, thật sự, đã không bỏ vào 100 000 USD, và nói chung chả đưa 1 cắc nào, nhưng cậu đã hứa trao một căn hộ cho tôi. Trả căn hộ đây.

Đó thì phù hợp với những đối tác đã nêu, còn những người khác thì tôi chưa có.

Họ không hiểu thế nào là sở hữu trí tuệ, thế nào là các quyền v.v.

Terekhin không ngoại lệ. Ông ấy là một người tốt, không có gì bàn cãi cả, nhưng ông ấy không hình dung được. Sau tất cả, những việc kinh doanh ấy xuất ra từ những năm 90 cay đắng.

Họ đã bắt đầu từ những trò cướp bóc, những quan hệ, những vụ hối lộ, đôi khi thậm chí cả sự giết chóc. Họ đã tước đoạt việc kinh doanh, tiền và mọi thứ còn lại.

Bấy giờ Terekhin là một doanh nhân xuất chúng. Tôi được biết rằng, ông ấy đã kiếm được khoảng 30 triệu USD mỗi tháng. Đó là những khoản tiền khổng lồ. Đó là vào năm 2000.

Vì thế, 5 triệu USD cấp trong vài năm để phát triển các công nghệ đường dây, với ông ấy không phải là khoản tiền lớn.

Chúng tôi đã bắt đầu chuẩn bị với ông ấy một thỏa thuận, và 1 năm, thậm chí là hơn, chúng tôi đã làm rõ xem viết nó thế nào.

Nhưng cần phải cấp vốn như thế nào đó, vì thế, theo thỏa thuận miệng, Terekhin đã đề xuất một mô hình, tôi đã đồng ý.

Ông ấy đã nói: – Hiện giờ chúng ta sẽ ký kết, sẽ thỏa thuận, còn công việc thì cần làm, vì thế, hãy để tôi lập các khoản đầu tư như khoản cho vay.

Mô hình ấy là hợp pháp bấy giờ, và cả bây giờ ở đâu đó nó cũng đang được áp dụng.

Khi một nhà phát minh, bề ngoài, dưới dạng một khoản vay (mặc dù đó không phải là một khoản vay), được cấp vốn đầu tư để làm việc.

Và thế nên, vâng, tôi đã ký một khoản vay 1,5 triệu USD, nhưng tôi đã không cầm số tiền đó. Số tiền đó được đưa đi chi trả cho công việc của cộng sự, đâu đấy 100 kỹ sư, cho việc xây dựng các giá thử nghiệm, trình diễn tại Ozyory v.v.

Còn tôi thì chỉ nhận được tiền lương, theo thời ấy nó cũng không phải lớn, 1,5 ngàn USD.

Sau đó, khi công việc của Terekhin không được tốt, khi đó ông ấy làm việc với Gazprom, và kiếm tiền ở đó, nhưng công việc với Gazprom trục trặc, và ông ấy đã ngừng cấp vốn.

3 tháng trời tất cả cộng sự, trong đó có cả tôi, không được trả lương.

Và đây, Kapitonov xuất hiện và lại đề xuất làm việc. Không có cách nào khác, và tôi đã đồng ý.

Tôi đã giải thích cho Kapitonov rằng, tôi đang làm việc qua Terekhin, ông ấy là một đối tác chiến lược của tôi chỉ sẵn sàng làm việc với ông, nếu ông mua lại toàn bộ cổ phần công ty của chúng tôi, trong đó Terekhin còn chưa tham gia vào, công ty là của tôi 100%, tôi là nhà sáng lập duy nhất.

Tôi phải nhượng lại cho Terekhin theo mức độ cấp vốn. 100 000 USD là 1%.

Tôi đã nói với ông ấy, hãy mua số cổ phần ấy và hãy thỏa thuận với Terekhin.

Nhưng họ đã chẳng thỏa thuận gì với nhau, mặc dù Kapitonov đã vài lần tới chỗ Terekhin. Ông ta phàn nàn rằng đã chờ, nhưng Terekhin không đến.

Ông Terekhin Dmitry Vladimirovich có một thói quen như thế, và tôi nhớ, tôi đã ngồi trong văn phòng của ông ấy tới 5-6 tiếng đồng hồ, như Mao Trạch Đông ngồi đợi Stalin, chỉ để gặp và nói rằng, cần được cấp vốn. Chúng tôi tiến hành công việc như thế, còn tiền thì không có.

Nói ngắn gọn, họ đã không thỏa thuận với nhau, tôi đã rời tới Kiev, đã làm việc với Kapitonov.

Chúng tôi đã cứu được một phần thiết bị, vì nợ do tiền thuê nên mọi thứ trong văn phòng mà chúng tôi đã làm việc đều bị tịch thu.

Sau đó, khi tôi ở Kiev, chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện với Terekhin. Ông ấy nói với tôi: – Mọi thứ là của tôi, mọi thứ trong các công nghệ đường dây. Tôi hỏi: – Làm sao hiểu được của ông là thế nào?

Ông ấy nói – 100% công ty Unitsky là của tôi. Tôi nói: – Tôi chưa từng ký những giấy tờ nào cho 100%. Ở đó không có chữ ký của tôi.

Và sau đó tôi được biết rằng, các luật sư của Terekhin đã làm thế.

Chúng tôi cả năm trời đã thỏa thuận về 1 hợp đồng, và cuối cùng, đã thỏa thuận xong, và đã ký được hợp đồng cỡ 10 trang.

Trong đó có các điều kiện chuyển nhượng, trong đó có 50% cho 5 000 000 USD, và hợp đồng ấy được lập thành 2 bản với chữ ký của tôi, tôi đã gửi cho các luật sư của Terekhin.

Họ đã làm gì.

Họ đã lấy đi 1 bản hợp đồng, và bản thứ hai, chúng giống hệ nhau, mọi thứ được in trên máy tính.

Đó trên máy đánh chữ thì thấy, đâu là bản 1, đâu là bản 2, còn trên máy tính mọi thứ giống nhau. Và họ đã đưa chỗ này 1 ngày, chỗ kia ngày khác. Ở đây là 1 số, còn kia là số khác.

Và họ nói: – Ông thấy chưa, chúng tôi có 2 hợp đồng có giấy phép, 1 hợp đồng thì Unitsky chuyển 50%, và hợp đồng thứ hai thì chuyển 50%. Công ty là của chúng tôi.

Tôi nói: – Thôi được rồi, công ty là của các ông. Nhưng trong công ty đó chẳng có gì cả. Trong đó không có tôi, không có sở hữu trí tuệ của tôi.

Trong đó thậm chí không có cả kỹ sư, vì lương chẳng được trả, và tất cả họ đi rồi.

Công ty ấy trống không. Nhưng ông ấy đã không hiểu điều đó.

Ông ấy đã cố gắng làm gì đó, thậm chí đưa cả Igor Dubatovok, người đã làm việc với tôi ở công ty, đầu tiên là trưởng phòng, còn sau đó là cấp phó phụ trách thiết kế, can dự vào.

Tôi đã nói với anh ấy: – Này, có thể, anh sẽ có thể xúc tiến được nó đấy. Dubatovok cũng không thu được gì, nhưng mong muốn bắt được gì đó ở anh ta thì vẫn còn.

Và sau đó xuất hiện thêm một Dubatovok như thế nữa, muộn hơn, ở tận Úc.

Igor Dubatovok. Trong những năm 2001-2002 – trưởng phòng thiết kế “Cấu trúc dẫn đường” trong công ty của Anatoli Unitsky.

Năm 2010-2011 – đứng đầu văn phòng đại diện tại Minsk của công ty tư nhân Úc của Unitsky STU PTY Ltd.

Sau đó là đối tác của Victor Uzlov, chủ sở hữu, giám đốc, chuyên viên thiết kế chính và kỹ sư trưởng của các dự án tại xí nghiệp khoa học-thiết kế “Monorakurs”.

Và nếu theo thứ tự, thì sự hợp tác của chúng tôi với Terekhin tan rã, đó đã là đối tác thứ 2.

Nhân đây, Uzlov nói rằng, tôi cũng nợ Terekhin gì đó.

Gì đó đã không được chuyển giao, không được trả, không được bán. Không phải thế.

Chúng tôi và Terekhin hiện nay đã nối lại quan hệ, không phải như các đối tác, mà như bạn bè.

Vì việc chúng tôi đã tan rã vào năm 2003, còn vào năm 2018, sau 15 năm, tôi đã quyết định ghi danh muôn thuở đối với những người đã bỏ những khoản tiền lớn vào sự phát triển của các công nghệ đường dây SkyWay.

Những ai đã đầu tư hơn 1 triệu USD, tôi đã quyết định đặt một khối tượng đồng với toàn bộ chiều cao.

Ở đó thấy rõ, có lẽ vậy. Đại lộ vinh danh các nhà đầu tư SkyWay.

Còn Terekhin, dù sao, thậm chí một cách khờ khạo, qua những người trợ lý của mình, không phải lúc nào cũng trung thực và tử tế, nhưng đã có đóng góp.

Dẫu không phải hoàn toàn như cần có, không phải đúng mức như cần thiết, nhưng dù sao số tiền mà ông ấy đã bỏ ra, đã là 1,5 triệu USD.

Vì thế, tôi đã gọi điện cho ông ấy sau 15 năm và nói: – Dmitriy Vladimirovich, hãy gửi tôi những bức ảnh toàn thân, trực diện, mặt ngang. Hãy quay video về mình.

Ông ấy đã gửi mọi thứ, và sau 1 thời gian, đã xuất hiện một hình tượng trầm tư của Dmitriy Vladimirovich, như một nhà đầu tư, người đã bỏ 1,5 triệu USD vào các công nghệ đường dây.

Không có bất kỳ yêu sách nào từ phía ông ấy đối với sở hữu trí tuệ. Chưa có, và không có. Còn tôi thì có, nhưng tôi không đưa chúng ra.

Không thể làm việc như thế với các đối tác. Không được phá hủy các nghĩa vụ của mình, không được làm giả mạo các giấy tờ.

Tôi không có sự xúc phạm nào, mà tại sao đó những người khác lại nảy sinh những sự xúc phạm với tôi.

Hơn thế họ căn cứ trên những tin đồn, hơn là thực tế.

Vào năm 2002, chúng tôi đã giã từ với Terekhin, tôi bắt đầu làm việc lại với Kapitonov. Sau 9 tháng, mọi thứ với Kapitonov trở nên rõ ràng, và ông ấy nói với tôi: – Tạm biệt!

Còn trước lúc đó, tôi đã có thêm 1 đối tác nữa. Đó là khi ngừng cấp vốn từ Terekhin, còn chúng tôi thì đã bắt đầu xây dựng khu thử nghiệm tại Ozyory gần Moskva.

Cách 101 km, nơi trước đây đưa đi đày đủ loại vô gia cư và say xỉn, cách 101 km. Đặc biệt, khi Olympic tổ chức tại Moskva vào năm 1980.

Đấy, cách 101 km như thế, chúng tôi đã bắt đầu xây dựng, vì chỉ có ở đó người ta mới cấp đất.

Khu thử nghiệm đầu tiên, tuyến đường thử nghiệm đầu tiên, đúng hơn là một giá thử nghiệm, trình diễn các tuyến đường theo công nghệ đường dây, nơi dùng chiếc ZIL 131 như mô phỏng thành phần di chuyển.

Khi Terekhin hết tiền, và ông ấy đã ngừng cấp vốn, còn tôi đã hiểu rằng, cần phải xây cho xong chỗ đó.

Và mặc dù tôi đã có những mối quan hệ tốt với Gromov, ông ấy khi đó là tỉnh trưởng của Moskovskaya oblast, nhưng tỉnh này đã không cấp cho tôi một đồng nào.

Và đây, tôi đã được quen với ông Alexander Ivanovich Lebed. Ông khi ấy là tỉnh trưởng của Krasnoyarskiy krai. Tướng Lebed, đó là một con người nổi tiếng.

Và chúng tôi quen nhau lại nhờ Sibiryakov.

Alexander Lebed Nhà quân sự, thiếu tướng, nhà chính trị Xô Viết và của nhà nước Nga, tỉnh trưởng tỉnh Krasnoyarskiy krai (những năm 1998-2002),

thư ký Hội đồng an ninh Liên bang Nga (năm 1996).

Trên máy bay, Sibiryakov đã làm quen với ông Lebed, còn sau đó đã giới thiệu chúng tôi.

Và ông Lebed Alexander Ivanovich đã trở thành đối tác của tôi. Tôi có thể nói rằng, trong số hàng chục đối tác, đó là một đối tác thực sự.

Một con người đúng mực, thông minh, quyết đoán. Người đã quyết là làm, đã nói là làm.

Ông ấy đã nhìn thấy mô hình hoạt động quy mô 1×10, nó được đặt tại công viên Komolenskiy.

Cần nói rằng, Sibiryakov có khả năng thuyết phục. Theo lời Sibiryakov, khi anh ấy ngồi lên máy bay (anh ấy với tư cách một quan chức chính phủ, đã có mặt tại một cuộc gặp nào đó tại Krasnoyarsk và đã quay trở về Moskva), thấy tại khoang thương gia có tỉnh trưởng Lebed ngồi.

Anh ấy đã bỏ vài trăm USD cho tiếp viên hàng không, để được ngồi cạnh Lebed. Để được ngồi từ khoang phổ thông lên khoang thương gia.

Cô tiếp viên đã đưa ông ấy ngồi sau Lebed. Và Sibiryakov ngay lập tức bắt đầu nói với ông ấy: – Alexander Ivanovich, ở đây có một công nghệ thế này, nước Nga cần nó

Lebed nói với anh ấy: – Anh bạn trẻ ơi, tôi mệt quá rồi. Cho tôi ngủ một lát nhé, còn sau đó chúng ta sẽ quay lại chủ đề này.

Ông ấy đã ngủ thiếp đi 3 tiếng, còn sau đó, đã nói với Sibiryakov: – Anh bạn, hãy nói điều mà anh định nói đi.

Sibiryakov đã kể một cách thú vị, mô tả những triển vọng và tương lai, khiến Lebed từ sân bay không đi tới Văn phòng Tổng thống Nga nữa, mà đã hỏi Sibiryakov, có thể xem điều ấy ở đâu, và đã đi tới công viên Kolomenskiy để xem.

Tại đó có một quãng đường dài 100 m và một mô hình hoạt động của model unibus dài hơn 1 m.

Với model ấy thì có câu chuyện riêng. Tôi đã đặt model ấy đến đó vào mùa thu, khi hãy còn chưa có tuyết. Văn phòng quản lý công viên Kolomenskiy đã nói: – Chẳng sao, đằng nào nó cũng ở đây ngắn thôi, sau đó hãy mang đi chỗ khác.

Và khi cần phải mang model ấy đi, thì lúc đó tôi bị gãy chân. Gãy đôi. Đó là giữa mùa đông, khi những cơn lạnh nhất tràn vào Moskva.

Tôi bị đưa vào viện, model ấy tôi chưa kịp đưa đi. Họ thậm chí đã muốn bỏ nó đi, vì nó cản trở quá. Dài tận 100 m cơ mà.

Và Sibiryakov nói với Lebed: – Có chỗ có thể xem được.

Khu vườn Kolomen nổi tiếng vì tại đây, vị sa hoàng trẻ tuổi Pyotr Đại đế đã phát minh, xây dựng và thử nghiệm những sản phẩm kỹ thuật kỳ lạ.

Thế hệ người Nga hiện nay tự tin theo bước ông và làm ra những điều thú vị không kém.

Vào buổi sáng, trong công viên của bảo tàng thường có thể bắt gặp những bà mẹ trẻ đẩy xe nôi và những học sinh trốn tiết học.

Họ thấy băn khoăn, những ông chú lớn tuổi trước mắt họ đang xếp sắp những toa xe đồ chơi và cho chúng chạy.

Đó là đội ngũ các nhà phát minh của Unitsky đang thử nghiệm maket tuyến đường, trên thế giới chưa từng có điều như thế.

Bản thân công trình sư xuất hiện trên khu thử nghiệm với tay chống nạng. Như thể đã bị vậy khi đi trên maket kích thước thực.

Các khoang nối với nhau, có 2 ray mỏng và đầu kéo điện, những gì đã tạo nên một phát minh – hệ thống vận tải đường dây.

Ý tưởng này đã nảy ra trong tôi gần 20 năm trước, hoàn toàn bất ngờ, khi tôi làm việc về một trong các chương trình khai phá vũ trụ không dùng tên lửa. Tôi có một chương trình để tiến vào vũ trụ không cần tên lửa.

Đó là một dự án rất khổng lồ, ở đó cần xây dựng cầu vượt vòng quanh hành tinh.

Ngay từ buổi hoàng hôn của thời đại cải tổ, Anatoli Eduardovich đã được giải thích tại các văn phòng cấp cao rằng, nhiệm vụ xây dựng cầu vượt quanh hành tinh thì tốt khi ăn khớp với các nhiệm vụ xây dựng chủ nghĩa cộng sản, còn hiện tại thì Liên Xô chưa bị đe dọa bởi điều ấy.

Vì thế, cần kiếm tiền, như được nói, nhờ việc đặt ý tưởng lên các đường ray, điều mà Unitsky ngay lập tức đã thực hiện.

Cuối tuần trước, maket đã được các đại sứ từ Châu Phi nghiên cứu, hiện nay tới lượt đại sứ Philippines xem.

Câu hỏi đầu tiên của ông với công trình sư là, tại sao trong khoang hành khách không có dây an toàn, và người nộm không được gắn cố định.

Unitsky trả lời sau khung hình – Chúng có thể có, nhưng về nguyên tắc thì chẳng cần. Loại hình vận tải này sẽ rất an toàn.

Vị đại sứ, có vẻ như chưa hài lòng với câu trả lời, nhưng ngay đây, nhà ngoại giao nghi hoặc đã được giải thích rằng, tại vận tốc 60 km/h, sẽ chẳng có gì tệ hại có thể xảy ra, thậm chí cả lái xe cũng không được xem xét tới, chỉ cần một chuyên viên điều phối việc di chuyển.

Có thể thiết lập việc vận chuyển hàng hóa, vận tải dầu trong các xi téc, chứ không cần xây các đường ống dẫn dầu.

Câu hỏi của đài truyền hình Mir: – Thưa ngài đại sứ, thế ngài có định mạo hiểm trở thành hành khách đầu tiên trên chuyến tàu thử nghiệm không?

– Có lẽ không phải người đầu tiên, nhưng chắc chắn sẽ là người thứ hai. Tất nhiên là cùng với tác giả của ý tưởng.

Vị đại sứ rời đi với tâm trạng vui vẻ, ông ấy thích giá thành rẻ của dự án.

Tại Moskva hiện nay đang lên kế hoạch xây dựng tuyến đường monorail (ray đơn) đầu tiên. Trên giấy tờ đã nêu những con số, rằng nó khá đắt đỏ, 12-14 triệu USD/km. Há chẳng phải rẻ ư? Tuyến đường dây có thể giá 1 triệu USD, khi ấy sẽ là rẻ.

Trong phần kết luận, Anatoli Eduardovich đã nói rằng, ông sẵn sàng xây hàng triệu km đường thân thiện môi trường như thế cho cả nước ta.

Theo ông, chúng sẽ đi trên những ngọn núi, những rừng cây và những quả đồi xanh mướt. Chỉ là đầu tiên cần rèn luyện một chút trên những người nước ngoài.

Artem Vysotsky, Alexandr Chelikov. Tin tức hữu nghị. Moskva.

Lebed đã đi ngay tới đây. Tuyết, băng giá.

Sibiryakov đã kể rằng, Lebed đã xem, đã ngắm, còn sau đó thì quỳ xuống tuyết.

Mọi người choáng váng. Lebed khoác chiếc áo choàng da đột nhiên quỳ xuống. Điều gì đã xảy ra?

Ông ấy đơn giản chỉ bắt đầu thấy thú vị. Ở đó tuyến đường đi xuống dốc và độ cao không lớn. Ông chỉ đơn giản là quỳ gối xuống để xem phía dưới.

Ông ấy đã nghĩ rằng, ở đó là đệm từ. Sau đó ông nói: – Bánh xe, hiểu rồi. Vâng, nước Nga cần nó.

Cần bao nhiêu tiền? Ông hỏi Sibiryakov. Nếu như tôi có ở đó, thì tất nhiên tôi sẽ đưa ra một câu trả lời cặn kẽ, còn Sibiryakov thì “ngước lên trời” rồi nói: – 300 000 USD.

Lebed nói: – Được, các anh chuẩn bị hồ sơ đi.

Và Lebed đã cấp vốn cho việc hoàn tất công việc tại Ozyory từ quỹ riêng của mình, Quỹ tỉnh trưởng. Đó là các khoản tiền riêng của ông ấy.

Ông ấy đã xây dựng các kế hoạch. Tôi đã được đề xuất xây dựng tuyến đường dây cao tốc Krasnoyarsk – Norilsk.

Norilsk thì thuộc Krasnoyarskiy krai. Nhân tiện, ở đó gần đây xảy ra vụ tràn dầu, ở đó bây giờ các vấn đề môi trường đang rất nóng bỏng.

Người ta đã muốn xây dựng một tuyến đường, để bỏ cách làm việc luân phiên ở đó, bỏ đi các chuyến đi thay ca phương Bắc Nếu có một tuyến đường, thì sẽ ra sao? Hơn thế lại là một tuyến cao tốc. Chỉ mất vài giờ đi đường, và bạn đã đến nơi.

Bạn cứ sống ở phía Nam, còn làm việc thì ở phía Bắc.

Ông ấy thậm chí đã trình bày với tổng thống Nga Putin tại một cuộc gặp. Lebed đã nói rằng, có cách giải quyết vấn đề cung cấp cho phương Bắc.

(theo lời Lebed) Putin đã hỏi: – Làm thế nào? Lebed đã trả lời: – Kéo căng các đường dây trên những khu rừng taiga.

Vì thế nên Vladimir Vladimirovich (Putin) biết về các đường dây, thêm nữa là từ Lebed, từ năm 2002.

Còn vào mùa xuân năm 2003, Lebed đã mất trong một tai nạn hàng không.

Vì thế những kế hoạch, những dự án đang hoạt động, và đã được ông ủng hộ tích cực, giá như ông còn sống, thì chúng đã được thực hiện, nhưng chúng đã bị quên lãng.

Lebed là một con người thông minh, có học thức. Công việc cùng ông cho thấy, ông không có khiếu nại gì về sở hữu trí tuệ nào đó, về những quyền lợi nào đó.

Ông ấy chỉ cần sao cho ở Nga, điều đó hoạt động được. Và thậm chí trong cuộc đàm phán với Văn phòng của Krasnoyarskiy khai, đã viết rằng, toàn bộ sở hữu trí tuệ thuộc về nhà phát triển, chứ không thuộc về Lebed hay Krasnoyarskiy krai.

Khi ấy tôi có một quỹ làm việc là “Quỹ xã hội khu vực đồng hành với sự phát triển hệ thống vận tải tuyến tính”.

Tôi gọi tên quỹ như thế, vì Bằng sáng chế đầu tiên mà tôi đăng ký, khi còn làm việc với Kapitonov, ông ấy đã gọi là Các hệ thống vận tải tuyến tính.

Không thể chỉ đơn giản cầm lấy và đưa cho nhà phát minh tiền. Tiền được chuyển tới tài khoản thanh toán của quỹ này, và tôi như chủ tịch của quỹ, đã ký kết thỏa thuận với văn phòng của Krasnoyarskiy krai.

Từ phía Krasnoyarskiy krai cũng không có bất kỳ đòi hỏi gì về sở hữu trí tuệ và tác quyền với các công nghệ đường dây.

Sau đó là những thời gian khó khăn. Những thời khắc gian khó ấy còn xuất hiện nhiều lần nữa, khi nhìn lại, tôi nghĩ rằng, cảm ơn vì chúng đã như thế.

Lạy Chúa rằng điều đó đã diễn ra. Điều đó bắt buộc ta phải làm việc, phải tiến lên phía trước.

Tôi không tin rằng, có thể nằm trong lò 33 năm như Ilya Muromets (hiệp sĩ trong cổ tích Nga), rồi sau đó bật dậy, uốn thẳng vai và chiến thắng tất cả. Đó là cổ tích thôi.

Vì thế tôi nghĩ rằng, tạ ơn Chúa, vì đã có những chuyện như thế xảy ra.

Và đây, lại xuất hiện những vấn đề nữa. Khi tôi giã từ với Terekhin, với Kapitonov, tiền không, nợ một đống, mà việc thì cần làm.

Khi ấy vợ tôi là Nadezhda Gennadevna nói rằng, cô ấy sẽ bán mọi tài sản. Cô ấy đã bán những khách sạn nhỏ thuộc sở hữu của mình tại Crimea. Theo thời giá hiện nay, số tiền bấy giờ tương đương hơn 1 triệu USD.

Và với số tiền ấy đã tiến hành các hoạt động về các công nghệ đường dây từ năm 2003 tới năm 2008.

Trong 5 năm trời dài đằng đẵng, nhà đầu tư cấp vốn cho các công việc ấy, đã là vợ của tôi. Nhân tiện xin nói, cô ấy không đòi hỏi gì về sở hữu trí tuệ.

Mặc dù cô ấy đã đầu tư hơn 1 triệu USD.

Cô ấy đòi hỏi điều khác, rằng những điều tôi làm, được chuyển giao theo thừa kế cho con cái chúng tôi. Điều đó là dĩ nhiên. Như bất kỳ người mẹ và người vợ nào.

Thật tình! Vợ tôi đó. Chứ không phải những đối tác khó hiểu nào đó, những người chẳng có quyền gì cho mọi thứ ấy.

Chúng tôi đã chắt chiu tiền, vì thế, ban thiết kế đã được sắp xếp tại căn hộ ở Moskva của chúng tôi. Văn phòng ở 1 phòng, căn phòng khác thì để thiết kế trưởng sống, ông ấy đến từ Minsk, tên là Jarkevich, còn căn phòng thứ ba thì là nơi chúng tôi sống.

Tôi, vợ và con gái lớn Anastasia. Và chúng tôi đã làm việc như thế 5 năm trời.

Tôi đã có thêm 1 đối tác nữa, nhưng hợp tác ấy không thực sự diễn ra cho lắm, nhưng dầu sao, cũng cần kể câu chuyện này.

Đó là thêm 1 nhà tài phiệt Nga nữa, ông Lebedev Alexandr Evgenievich.

Alexandr Lebedev. Doanh nhân, nhà hoạt động xã hội và chính trị, nhà văn Nga.

Chủ tịch hội đồng quản trị Công ty “Tập đoàn dự trữ quốc gia”, cựu nghị sĩ Duma quốc gia. Nghị sĩ Duma vùng Slobodskiy (từ 2011 tới 2014).

Chủ sở hữu tạp chí trực tuyến Anh Independent và kênh truyền hình London Live.

Chủ sở hữu chiếm đa số cổ phần của tờ báo Evening Standard. Cổ đông và nhà đầu tư riêng lớn nhất của “Tờ báo mới”.

Như chính ông đôi khi đã nói, ông ấy xuất thân từ cùng tổ với Putin. Ông cũng xuất thân từ đâu đó thuộc GRU hay từ lực lượng trinh sát.

Tự ông đã gọi cho tôi, khi đọc thấy thông tin ở đâu đó. Ông nói: – Một công nghệ thú vị, và tôi sẵn sàng trở thành một đối tác.

Các cuộc đàm phán đã diễn ra. Ông ấy là 1 tỷ phú. Như thế nào đó ông ấy gọi tôi và nói: – Hiện nay sắp diễn ra diễn đàn Nga-Azerbaijan tại Baku, ở đó sẽ có Putin, Aliev, thế nên chúng ta hãy đi tới diễn đàn này. Hãy mang theo mô hình đi!

Tôi hỏi: – Làm thế nào được? Nó nặng lắm, cồng kềnh, 150 kg, dài 6 m, dù nó có thể gấp lại. Ông nói: – Không sao, đi bằng máy bay của tôi.

Và chúng tôi đã bay từ Vnukovo trên máy bay TU-154 của ông ấy. Trên đó có 6 hành khách, tính cả tôi, và tôi đã đưa thiết kế trưởng đi cùng, ông Jarkevich.

Chúng tôi đã trò chuyện rất lâu khi bay tới đó, và ông ấy càng rạo rực hơn nữa, ông ấy đã nhìn thấy những triển vọng.

Chúng tôi đã bay tới đó. Nhiều người đã bị thu hút tới đó xem những công nghệ xây dựng nhà cửa giá rẻ. Những căn nhà giá rẻ, để ai cũng có thể mua, có thể xây dựng nhanh chóng v.v.

Ông ấy đã mang tới đó hàng đoàn xe chở nhà, chúng được lắp ráp trong 2 ngày và hoạt động được. Thậm chí nối cả điện nước.

Ông ấy nói: – Mọi thứ sẽ tốt thôi, cả Putin và Aliev sẽ ủng hộ chúng ta.

Tại đó có một tổ hợp nào đó, chúng tôi đứng ngoài phố, ở đó căn nhà gỗ 2 tầng được dựng nên, và mô hình tuyến đường dây 6m được dựng, còn ông ấy đã mang tới cả chủ tịch ngân hàng Quốc dân.

Nhân tiện, đã xảy ra một việc, cho thấy rằng, không được làm việc tệ. Không được để sót những thứ chưa hoàn thiện. Những thứ nhỏ rất quan trọng.

Và điều đó đã xảy ra. Hãy tưởng tượng, căn nhà 2 tầng đẹp đẽ ấy, trong đó có một model đẹp đẽ, và ở đây có tuyến đường mà Putin và Aliev sẽ đi.

Họ ghé thăm căn nhà để xem nó, và khi đi ra, chủ tịch ngân hàng với cái áo choàng đắt tiền của ông bị vướng phải đinh. Cái đinh ấy lòi khỏi tường. Và ông ấy đã bị rách mất vạt tay áo.

Còn đây, xe ô tô của Putin đã tới, phải làm sao giờ? Và ông ấy đứng đó, giữ chỗ rách ấy kiểu như cúi chào.

Vladimir Vladimirovich đi qua, có lẽ trông thấy Lebedev, hé mở cửa xe limousine của mình, dõi theo chúng tôi và đóng cửa lại.

Thế là hết cuộc gặp với tổng thống Nga.

Khi chúng tôi về từ Baku, chúng tôi đã ký thỏa thuận về hợp tác chiến lược, và Lebedev đã đảm nhận việc cấp vốn trị giá 5 000 000 USD cho dự án Khabarovsk.

Vào lúc ấy, tôi đã làm việc tích cực tại Khabarovsk, tại Khanty-Mansiysk và tại Stavropol, tôi đã tìm kiếm các đơn hàng.

Tôi đã được ủng hộ bởi thị trưởng Khabarovsk, ngài Sokolov, và toàn bộ tòa thị chính của thành phố Khabarovsk.

Đã lên kế hoạch xây dựng tuyến đường đầu tiên dọc theo đại lộ dài gần 3 km, và sau đó có thể kéo dài và vượt qua sông Amur. Với 1 nhịp dài hơn 2 km.

Amur là con sông rất rộng và người ta muốn khai phá bờ kia của sông. Vì Khabarovsk ở bên 1 bờ sông Amur, còn bờ kia thì hãy còn chưa được khai phá.

Để thực hiện dự án, tôi đã làm một công việc rất khổng lồ để có thể thu hút tiền từ Liên hợp quốc.

Đặc biệt để nhận Grant 5 000 000 USD cho dự án Khabarovsk đó.

Cần nói rằng, đã thực hiện được một công việc rất to lớn, trong đó có tại Duma quốc gia Nga, nơi đã ủng hộ và có giải pháp hỗ trợ.

Ủng hộ nguồn lực từ cấp bộ, hình như bấy giờ ông Trutnev là bộ trưởng, cũng đã có.

Ở đó cần tiến hành những bước nhất định để nhận được Grant đó, và 90% công việc ấy để nhận Grant đã được thực hiện.

Nhưng khi chúng tôi ký hợp đồng đối tác và Lebedev giao tập đoàn của mình hợp tác với tôi, họ đã không thích điều đó.

Họ đã tụ họp không có Lebedev, tự nói với nhau: – Đường dây nào ở đó chứ? Vận tải đường dây gì chứ? Unitsky nào đó. Chúng ta không biết biết được 5 triệu USD đó sẽ được áp dụng vào đâu à? Tại sao phải đầu tư vào đó? Thật ngu xuẩn. Làm sao bây giờ?

Và 1 người trong số họ đã nói: – Tôi có một người quen, ông ấy ở Đại học giao thông MIIT, đó là trường đầu ngành về đường sắt tại Nga. Hãy đi tới đó và nhờ viết kết luận tiêu cực. Cứ để họ gọi đó là một “Công trình nghiên cứu”.

Tôi biết được mọi chuyện ấy từ Lebedev. Họ đã tới MIIT, đã trả 20 000 USD tiền mặt và đã đặt viết một kết luận thẩm định.

Thế nên từ đấy xuất hiện một kết luận như đã biết của MIIT, nơi tôi bị đưa ra như 1 thằng ngốc, nơi mà hệ thống đường dây là một trò tàu lượn, là gờ mấp mô,

nơi hành khách sẽ bay đi theo unibus và cụng đầu vào trần, vì tại đó gia tốc sẽ là 5G, và nhiều thứ vớ vẩn khác đã được viết ra, hoàn toàn không có chuyên môn.

Không ngần nghiên cứu tư liệu, không cần biết xem hệ thống đường dây là gì, vì mọi thứ ấy được viết theo đặt hàng, với giá tiền nhất định – 20 000 USD.

Và sau đó họ đưa cái kết luận ấy đến cho Lebedev và nói, Alexandr Evgenievich, anh hãy xem xem, anh định bỏ tiền đầu tư vào đâu này. Đó hoàn toàn là thứ vớ vẩn.

Hãy phá bỏ thỏa thuận về hợp tác chiến lược.

Ông ấy đã gọi tôi và nói: – Bây giờ người giao hàng sẽ tới, mang tới các tài liệu về việc hủy thỏa thuận.

Người giao hàng tới, tôi đã ký, và anh ấy đi mất.

Sau đó, tôi đã viết kết luận của mình, bình luận về kết luận kia, trong đó MIIT nổi lên như những kẻ ngốc nghếch, vì tôi trong đời chưa từng gặp sự thiếu hiểu biết đến mức như thế.

Mặc dù ở đó có chữ ký của các viện sĩ, tiến sĩ khoa học. Trong đó đơn thuần là sự thiếu hiểu biết, thậm chí có cả lỗi chính tả, tôi đã tìm thấy hơn 100 lỗi ngữ pháp trên 20 trang văn bản.

Tôi hãy còn chưa nói về toán học, vật lý, hiểu biết về sức bền vật liệu, ở đó nói chung là số 0.

Có lẽ, một cậu sinh viên nào đó đã viết, còn sau đó thì tất cả những người còn lại cứ thế ký vào.

Tôi đã viết kết luận của mình, nó có độ dày hơn gấp 3 lần, trong đó tôi đã giải thích mọi thứ và cho thấy họ nực cười ra sao. Tôi đã viết thư gửi Bộ trưởng giao thông Nga, khi đó là ông Levitin.

Tất nhiên, tôi đã gửi bản copy cho Lebedev, và cả MIIT nữa, trong thư có câu: – “Khi tôi xem xét kết luận của MIIT, tôi có cảm giác rằng, đây không phải là một trường đại học nghiêm túc, nơi đang đào tạo các kỹ sư, mà là một trường khuyết tật cho trẻ em thiểu năng trí tuệ”.

Và điều đó bám lấy MIIT vài năm sau, nếu vào internet tìm với từ khóa tiếng Nga Trường khuyết tật cho trẻ em thiểu năng trí tuệ, thì kết quả đầu tiên nổi lên là MIIT.

Một cách ngắn gọn, chúng tôi đã giã từ với Lebedev, sau đó, khi ông nhận được kết luận phản hồi của tôi về báo cáo của MIIT, ông đã gọi điện và nói: – Hãy gặp nhau, hãy trao đổi thêm.

Ông ấy khi đó đã là nghị sĩ của Duma, hình như còn đứng đầu một ủy ban nào đó, hay là phó gì đó, nhưng tôi nhớ rằng, ông ấy đã có một văn phòng riêng.

Khi tôi vào văn phòng, ở đó có treo một bức tranh khổng lồ, ở đó Lebedev ngồi dáng vẻ đẹp đẽ, và trước ông là ai đó nhỏ bé đội chiếc mũ. Nhìn qua dáng vẻ sau lừng, tôi hiểu đó là Luzhkov. Kiểu như người đến cầu khẩn điều gì đó, mà Luzhkov là thị trưởng Moskva.

Họ khi ấy đã mâu thuẫn với nhau, và Lebedev thậm chí đã được bầu vào chức thị trưởng, và đã có hoạt động nhất định diễn ra để chống lại, không cho ông ấy làm thị trưởng.

Sau đó, ông ấy đã bắt đầu bị tước mất các việc kinh doanh, và thực tế ông ấy đã bị mất hết các doanh nghiệp đó.

Tôi được kể rằng, trong năm ngoái, đâu đó ở Crimea, trong 1 cuộc gặp với ông ấy (ông ấy hiện đang làm gì đó ở đấy, hình như làm khu nghỉ dưỡng, tôi không biết chính xác), ông ấy đã được đề xuất xây dựng tuyến đường dây, ông ấy nói: – “Ấy thế, tôi thì lại biết Unitsky đấy. Ông ấy là đối tác của tôi cơ mà”.

Và không có đòi hỏi nào khác. Từ phía ông ấy làm sao có thể có đòi hỏi gì được? Hơn thế là với sở hữu trí tuệ.

Há chẳng lẽ những đỏi hỏi của tôi, bây giờ nêu ra với họ à? Có và đã có.

Chẳng cấp 1 rub nào, thời gian thì bị cướp mất, rồi tạo ra đủ vấn đề. Dù sao tôi vẫn đã tiến về phía trước. Tôi đã họ được cách tồn tại và phát triển.

Đó là một trường đào tạo. Xin cảm hơn họ, những đối tác như thế.

Và khi tôi viết bức thư ấy, tại MIIT đã có những cuộc kiểm điểm nghiêm trọng, tôi được biết rằng, thậm chí 1 trong số những người ký tên vào đó, đã bị đưa vào viện bởi một cơn nhồi máu, người khác thì bị sa thải v.v.

Nhưng tất nhiên, ở MIIT vẫn còn ác cảm với tôi, vì rằng tôi đã hạ nhục họ. Mặc dù thực tế tôi chẳng có lỗi gì, chính họ đã hạ nhục tôi trước.

Và trong vài năm, họ liên tục viết xấu về các hệ thống đường dây. Khi chúng tôi đã bắt đầu xây dựng tại Marina Gorka, khi tôi đã mời đến được 1 trong số những người đã ký tên vào bản kết luận ấy, nhưng ông ấy là một nhà khoa học tương đối bình thường.

Ông ấy là một tiến sĩ khoa học, thật sự là một người có tuổi cao. Ông ấy đã tới, xem và nói: – Đây là thứ anh đã muốn làm à? Chúng tôi khi ấy thì không nghĩ rằng anh sẽ xây như thế này.

Còn tôi nói: – Thế các ông nghĩ thế nào?

Ông ấy nói: – Ở đây anh có những cái yên mặt đế gì đó, các đường dây của anh hóa ra trong ray, hóa ra anh có những trụ như thế kia. Ở đâu mà tôi biết được? Tôi đã nghĩ rằng, đó chỉ đơn giản là kéo căng sợi cáp mỏng, và đi trên đó.

Tôi nói: – “Làm thế nào mà các ông có thể đưa ra một kết luận về công nghệ, thậm chí khi còn chưa nghiên cứu, chưa xem xét nó là thế nào.”

Vladimir Fridkin Tiến sĩ khoa học kỹ thuật, giáo sư khoa “Cầu và đường hầm” MIIT

– Tôi đã được thuyết phục một cách sâu sắc rằng, vận tải đường dây trong thập niên sắp tới, sẽ trở thành một hiện tượng phổ biến tại nhiều nước trên thế giới, và sẽ đem lại đóng góp to lớn cho sự phát triển và đảm bảo an toàn cho nền văn minh của chúng ta.

– Niềm tin ấy có được ở ông từ những gì ông nhìn thấy?

– Vâng, từ những gì tôi được thấy hôm nay. Vì tôi đã dành gần 30 năm nghiên cứu các hệ thống cáp treo và cầu hiện đang được khai thác sử dụng, và hiện giờ, không phải đơn giản để đưa ra được những kết luận như thế trên cơ sở chưa đủ thông tin.

– Hôm nay mọi thứ đã được suôn sẻ và suy nghĩ, thậm chí đã được thực hiện ở phạm vi thử nghiệm, giải pháp kỹ thuật của hệ thống vận tải đường dây cho một số phương án vận chuyển hàng hóa, với các nhịp trụ khác nhau.

– Tôi nghĩ rằng, bất kỳ loại nào trong số 4 phương án mà tôi đã thấy hôm nay tại khu thử nghiệm, cũng sẽ được ứng dụng không chỉ tại Belarus, mà còn trong những quy mô lớn hơn nhiều cả tại LB Nga, và có lẽ, tại nhiều vùng trên toàn thế giới.

– Còn trước đó đó ông thấy như thế nào, đã có sự hoài nghi ư?

– Đã có. Vì tôi còn chưa thấy được giải pháp kỹ thuật trên vùng trụ của cáp. Về nó thì tôi chưa biết.

– Và chưa biết về giải pháp ẩn cáp được kéo căng bên trong vỏ bọc thép. Còn hôm nay tôi đã được thấy công nghệ vượt trội tiên tiến này, và nó đặt mọi thứ đúng chỗ.

– Tức là có tồn tại vận tải đường dây, ông nghĩ như vậy?

– Chắc chắn tồn tại vận tải đường dây.

– Xin thứ lỗi về câu hỏi riêng tư. Như chúng tôi được biết, MIIT đã có lúc tiến hành thẩm định vận tải đường dây, và nó được đánh giá tiêu cực.

– Vâng, tôi đã là thành viên trong đó. Bởi vì tại thời điểm đó chưa có giải pháp vượt qua các trụ cầu, và điều này, có lẽ, là một trong những sự tinh tế quan trọng nhất mà tôi đã nghi ngờ.

Ngoài ra, tôi ngỡ rằng, các hệ thống ấy sẽ không hiệu quả và công suất kém.

– Nếu hôm nay ông thực hiện thẩm định vận tải đường dây, ông nghĩ sao, nó sẽ phải như thế nào?

– Chỉ có tích cực thôi. Và chúng tôi hiện giờ sẽ làm việc chỉnh sửa các tư liệu khác nhau đã được chuẩn bị, các điều kiện kỹ thuật, để thực hiện và khai thác vận hành nó.

– Xin cảm ơn rất nhiều.

Và khi ông ấy rời đi, chúng tôi đã lại kết bạn với MIIT.

Và hơn thế, với h iệu trưởng MIIT, đó là một con người rất đáng kinh, chúng tôi đã ký thỏa thuạn về hợp tác, cùng làm việc.

Và chúng tôi đã ký đâu đó, tại khoang unicar thỏa thuận về hợp tác ấy đã được ký, chúng tôi bước ra ngoài, bắt tay và giơ thỏa thuận lên.

Vì thế tôi không có phàn nàn gì về MIIT, mặc dù họ đã làm nhiều điều xấu với tôi. Nhưng chúng tôi đã nhận được kinh nghiệm. Và họ với tôi cũng không còn ác cảm gì, thì họ có phàn nàn gì với tôi nữa chứ?

Chúng ta tiếp tục.

Khi chúng tôi giã từ với Lebedev, ông ấy đã không đưa một rub nào, họ chỉ đưa MIIT 20 000 USD đặt hàng một kết luận tiêu cực.

Chúng tôi đã làm việc nhờ đầu tư từ phía vợ của tôi, tôi đã tiếp tục tìm kiếm đối tác chiến lược, và người đó đã xuất hiện. Đó là Sergey Yurevich Polonskiy.

Bấy giờ đó là một tỷ phú đô la, một nhà tài phiệt trẻ tuổi. Anh ấy khoảng 35-36 tuổi, một người rất hoài bão.

Sergey Polonskiy Doanh nhân người Nga, những năm 2004-2011 là chủ sở hữu và người đứng đầu các công ty phát triển khổng lồ nhất “Mirax Group”.

Trước khủng hoảng tài chính thế giới năm 2008, anh nổi lên như 1 trong những người giàu nhất tại Nga.

Và anh ấy đã thổi bùng lên, khi ấy anh ta đang lãnh đạo “Mirax Group” và đã xây dựng Moskva-City, trong đó có tòa nhà trọc chời Liên bang.

Và anh ấy nói: – Vậy hãy xây các tuyến đường dây giữa những tòa nhà trọc chời, để cho unibus đi trên đó. Và anh ấy cứ vặn hỏi mọi thứ: – Thế có nahats thiết phải làm những thứ như các ông vẽ kia không? Tại sao cần hình dáng như thế này? Thế có thể làm nó giống dạng va ly không?

Tôi nói: – Có thể dưới dạng va ly, chỉ có điều, để làm gì? Anh ấy: – Trông sẽ ngộ ngộ. Thế có thể dưới dạng như bàn là không?

Tôi trả lời: – Tất nhiên là được, nhưng để làm gì? Anh ấy: – Ừ thì, nó nhìn sẽ ngộ.

Tôi nói: – Thôi được rồi, anh cứ đặt hàng, thanh toán đi, chúng tôi sẽ làm dưới dạng bàn là hay va ly.

Cuối cùng thì chúng tôi đã thỏa thuận về sự hợp tác.

Đó không phải là cuộc gặp duy nhất, và nó cũng là một thời gian rất khó khăn.

Khi chúng tôi gặp gỡ, thì việc cấp vốn từ phía vợ Nadezhda của tôi đã cạn kiệt, còn chúng tôi thì vẫn tiếp tục làm việc. Tôi lúc ấy đã nợ hơn 100 000 USD.

Đó là năm 2008. Và khi chúng tôi gặp Polonskiy và thỏa thuận về hợp tác, thì anh ấy đã hỏi cần điều gì. Tôi nói rằng, tôi đang có những khoản nợ và tôi cần phải trả chúng.

Anh ấy nói: – Ok. Bao nhiêu? Tôi nói: – 120 000 USD.

Anh ấy gọi thư ký vào và nói: – Cô rút tài khoản 120 000 USD và chuyển cho Unitsky thông qua Uzlov. Và khi ấy tôi đã làm quen với Uzlov.

Trước đó thì tôi chưa biết ông ấy.

Victor Uzlov Đối tác của Anatoli Unitsky những năm 2009-2011. Trước đó ông đã là phó chủ tịch “Mirax Group” của Sergey Polonskiy.

Sau này ông là nhà sáng lập, chủ tịch hội đồng quản trị và giám đốc điều hành của ADGEX Ltd.

Uzlov khi ấy đã đã tới làm phó chủ tịch “Mirax Group”, đã thắng cuộc thi nào đó, theo lời ông ấy. Còn trước đó thì ông ta là một phi công, sau đó bán băng video tại Ulyanovsk.

Chính Polonskiy đã giao ông ấy đồng hành với dự án và hơn thế, đã gửi ông ấy đi Châu Âu, Châu Mỹ, để ông ấy xem trên thế giới người ta đang sáng tạo ra những gì trong lĩnh vực vận tải đổi mới.

Như tôi được biết, Uzlov đã đi tới Đức, đã xem tuyến đường monorail đầu tiên tại Wuppertal.

Đâu đó ở Mỹ, có thể là Las Vegas, ở đó cũng có tuyến đường monorail. Ông ấy đã chu du vài nước.

Trước đó, ông ấy hoàn toàn chưa biết gì về đường xá, ông ấy là một cựu phi công và người bán băng cát xét.

Ông ấy đi tới chỗ Polonskiy và nói: – Vâng, các tuyến đường dây thì có triển vọng, vì ở đó có những hệ thống khủng khiếp như thế, những tuyến đường đắt đỏ, ồn ào, còn của Unitsky thì mọi thứ đều khác.

Polonskiy nói: – Tốt, anh chuẩn bị các tài liệu để hoạt động chung đi.

Khi đó tôi đã có Công ty “Vận tải đường dây Unitsky”, vì cần phải làm việc một cách chính thức như thế nào đó. Tôi đã thành lập nó, và qua nó đã có các cuộc gặp và đàm phán tại Khabarovsk, Khanty-Mansiysk.

Cần nói rằng, tôi đã thuyết phục được Khanty-Mansiysk hợp tác với chúng tôi, tại đó đã có 2 hợp đồng.

Một trong số đó dành cho phát triển ứng dụng chiến lược vận tải đường dây tại vùng Khanty-Mansiysk. Đó là một hợp đồng chính phủ, và chúng tôi đã thực hiện công việc đó. Nó được đăng tải trên internet, trên trang web của tôi.

Trong đó có một chồng lớn gồm các tài liệu về xây dựng cấu trúc dẫn đường, hạ tầng, thành phần di chuyển và tôi đã thực hiện phân tích kinh tế-kỹ thuật, trong đó có viết kế hoạch kinh doanh cho chiến lược đó.

Nếu nó được thực hiện, số tiền mà tỉnh đó có thể kiếm được là cỡ 1,5 ngàn tỷ rub.

Đó là hiệu quả kinh tế.

Các tài liệu ấy có trên internet.

Tại Khabarovsk cũng đã có một hợp đồng phát triển 1 tuyến đường. Các nhà đầu tư đã chi trả 500 000 USD, việc phát triển đã được thực hiện, chúng tôi đã báo cáo trước các nhà đặt hàng. Mọi công việc đã được thực hiện và đã được chuyển giao.

Nhưng vì không có Grant Liên hợp quốc, vì Lebedev nên Liên hợp quốc đã không cấp đầu tư 5 000 000 USD, và Lebedev đã từ chối, chúng tôi đã ngừng hợp tác, nên đã không có tiền cấp vốn cho dự án đó, và dự án Khabarovsk đã bị đóng lại.

Nhưng một công việc nhất định đã được làm xong, và nhờ thế đã được trả tiền.

Cả tại Stavropol cũng đã có các nghiên cứu được thực hiện, và cũng có một thỏa thuận được ký kết với thị trưởng Stavropol, và đã có một công việc nhất định được làm, để thực hiện tuyến đường đầu tiên tại Stavropol. Mọi thứ ấy đã diễn ra.

Có các hợp đồng, các thỏa thuận, các tài liệu, và sự cấp vốn nhất định.

Nhưng điều đó là chưa đủ cho một công việc khổng lồ như thế, như những gì hiện nay chúng ta đang làm.

Vì thế, khi Polonskiy xuất hiện và nói rằng: – Tôi là một tỷ phú, tôi sẽ cấp 50 triệu USD, không vấn đề gì cả, cấp tiền cho nghiên cứu, cho làm việc.

Còn khi đó tôi đã biết rằng, thực sự là có những tỷ USD đó, vì chính anh ấy bấy giờ, trong 1 cuộc phỏng vấn đã nói: – Nói chung không phải tất cả đều biết làm việc đúng đắn, và thế nên ai không có tỷ USD, thì thật tồi.

Anh ấy đã nói thế.

Nhân thể, điều đó đã là khởi đầu cho những vấn đề sau này của anh ấy.

Vì thế tôi đã nghĩ rằng, anh ấy sẽ cấp 50 triệu USD.

Polonskiy nói: – Chúng ta hãy làm một thỏa thuận, rằng anh sẽ bán cho tôi một phần công ty “Vận tải đường dây Unitsky”. Tôi nói: – OK.

Nhưng vì đã thực hiện những công việc điển hình v.v., đã được cấp vốn, điều mà chưa được tính khi mua bán, mà tính chỉ phần vốn điều lệ, mà vốn điều lệ chỉ là 10 000 rub.

Và thế nên Polonskiy đã mua lại 75% cổ phần của tôi tại Công ty “Vận tải đường dây Unitsky” với giá 7500 rub. Cỡ khoảng 200 USD thôi.

Vì có một thỏa thuận rằng anh ấy sẽ cấp vốn 50 triệu USD, và chúng tôi đã lựa chọn khu vực tại gần Moskva, nơi sẽ xây dựng các tuyến thử nghiệm, nơi chúng tôi sẽ mở các Ban thiết kế.

Anh ấy nói: – Chúng ta sẽ làm văn phòng tại tòa nhà Liên bang, đó tất cả là của tôi, tôi xây nó lên. Đấy là các anh không biết làm việc, còn tôi thì biết.

Khi chúng tôi giã từ với Polonskiy, cũng có cả một câu chuyện diễn ra.

Cuộc khủng hoảng kinh tế 2008 diễn ra, mọi việc của anh ấy đổ bể, anh ấy đã quyết định gặp gỡ tôi và những người đã làm việc ở chỗ tôi, và người đang ủng hộ tôi.

Tôi thậm chí khi ấy đã mời cả chủ tịch của Gosstroi, đó là bộ trưởng xây dựng, ông Kosman.

Anh ấy cũng phải có mặt tại cuộc gặp đó. Nhưng, Polonskiy đã hành xử như các đối tác khác của tôi, như Stalin đối với Mao Trạch Đông. Chúng tôi đã chờ anh ấy ở sảnh từ 17 tới 23 giờ.

Kosman – bộ trưởng, ông ấy đã đi trước, còn tôi với đội ngũ ở lại, gồm các công trình sư được mời từ Minsk, lúc đó tôi có ban thiết kế tại Minsk, đội ngũ mà tôi đã cấp vốn chứ không phải Polonskiy.

Tại đó đã có các đối tác giám đốc các doanh nghiệp lớn từ Minsk, chúng tôi đã muốn thông qua họ để xúc tiến quá trình sản xuất thành phần di chuyển.

Và tại đó đã có Uzlov, như phó chủ tịch của “Mirax Group”, người phụ trách hướng phát triển này.

Và khi chúng tôi gặp được anh ấy lúc 11 giờ đêm, Polonskiy đã rất say xỉn. Tôi không biết anh ấy đã nốc bao nhiêu, vì mọi thứ đã tan tành.

Anh ta nói: – Thôi được, hãy kể về vận tải đường dây của mình đi.

Tôi đưa dự toán sản xuất unibus ra, trong đó cần khoảng 1 triệu USD (theo thời giá lúc ấy). Anh ta xem rồi phán: – Cái quái gì thế này? Đâu ra 1 triệu USD? Các ông phát điên hết rồi à?

Kéo căng một sợi dây, treo cái máng lên. Cái máng rụng xuống – tồi, không rụng – xong, vận tải đường dây đã được diễn ra.

Các ông hâm à? Trụ chính 500 000 USD, các ông điên à? Ở kia tôi có các cái trụ dưới tòa nhà Liên bang đường kính tới 1,5 m, dài 100 m, chịu lực 3 000 tấn.

1 trụ như thế tôi đóng xuống, và thế là xong cái trụ chính của các ông, chỉ tốn có 10 000 USD. Các ông phát điên hết rồi à? Ông là ai hả Unitsky?

Còn Uzlov ngồi đó, như thể nốc đầy miệng nước, câm như hến. Ông ấy đã sợ phải nói điều gì đó, vì Polonskiy đã rất tức giận.

Còn sau đó ông ta nhìn vào thiết kế trưởng của tôi, nhìn, nhìn, rồi sau đó nói: – Ê, thế ông là ai?

Tôi nói: – Đó là thiết kế trưởng.

Polonskiy: – Nó là thiết kế trưởng à? Nghe này, thế ông dùng cặp kính rẻ tiền gọng chống rỉ đấy à? Thế ông có cái cặp da giả bị sờn gì kia? Cái áo của ông thế nào kia? Cút!

Tất cả ngây người ra, tôi cũng thế. Chuyên gia thiết kế đứng lên và đi ra cửa, còn Polonskiy thì thét lên theo sau: – Đừng có làm gãy cửa của tao với 1 triệu USD, đồ khốn.

Còn chỗ đó thì có cái cửa kiểu nút xếp, phải bấm đủ loại để mở nó ra.

Cho cái cửa 1 triệu USD thì không tiếc, còn cho unibus thì 10 000 USD cũng là đủ rồi.

Sau đó anh ta đảo mắt xới tung tất cả lên và nói: – Việc hợp tác kết thúc, tất cả cút đi!

Tôi trước khi đi, đã nói: – Sao anh có thể nói như thế với mọi người được? Sao anh có thể lăng mạ những kỹ sư? Kính anh ấy phải thế nào, cặp của anh ấy phải thế nào, anh ấy không phải một vị tỷ phú.

Anh ấy là thiết kế trưởng bởi lý do khác, vì anh ấy là một chuyên gia thiết kế kết cấu cừ khôi, còn Uzlov thì không nói điều gì.

Tất cả chúng tôi rời đi.

Anh ấy đã nói rằng, dự án bị đóng lại và tất cả hãy cút đi! Dĩ nhiên, làm sao làm việc tiếp được?

Còn Uzlov thì nói: – Nghe này, bây giờ cần chuyển nhượng Công ty “Vận tải đường dây Unitsky” cho ai đó, và tôi sẽ làm việc đó.

Tôi nói: – Thôi được, anh làm đi, còn chúng tôi với Polonskiy dầu sao cũng đã giã từ. Nhưng công ty là chung.

Và ông ấy đã bắt đầu tái đăng ký. Đôi khi trên internet ông ấy nói, rằng Unitsky ở đó đã làm giả giấy tờ nào đó, những chữ ký nào đó, khi giã từ với Polonskiy. Vâng, tôi nói chung những thứ ấy chưa từng làm, mà là Uzlov làm.

Tôi không biết rằng, ông ấy đã làm giả các chữ ký, hoặc là không làm giả, đó là vấn đề của ông ấy.

Nhưng tôi biết rằng, công ty “Vận tải đường dây Unitsky” ấy đã được chuyển thành “Evroproekt”, và tôi đã ra khỏi thành phần của công ty ấy. Tại đó đã có các chủ sở hữu mới, và tôi không biết điều gì xảy ra với công ty ấy.

Cần phải hỏi Uzlov về điều đó. Victor Alexandrovich Uzlov, người khi ấy là phó chủ tịch của Polonskiy.

Khi hiểu rằng, đó không phải lần đầu tiên và không phải lần cuối cùng, khi người ta có thể tước đoạt cổ phần, công ty như thế. Họ có thể hất tung, mua với giá rẻ. Tôi đã hiểu rằng, thế thì không được.

Khi ấy tôi đã quyết định tổ chức xa hơn. Tạo ra một công ty với vốn điều lệ trên cơ sở sở hữu trí tuệ, và nó có giá trị thực sự.

Và khi đó, tôi đã trò chuyện với những người biết định giá cho độc quyền bí quyết công nghệ, cho các phát minh, các bằng sáng chế.

Hơn nữa là cần thiết kế sao cho có thể xem như một tài sản, đưa nó vào vốn điều lệ.

Vì thế đã chỉ có 1 công ty “Vận tải đường dây Unitsky”, nơi tôi đã bị đuổi ra, nhưng tôi đã thành lập một công ty khác, với cùng tên gọi, ở Nga điều đó là được phép.

Tôi đã tới cơ quan định giá sở hữu trí tuệ được đăng ký, cho số tiền 3,8 tỷ rub.

Hơn nữa, tôi là nhà sáng lập duy nhất và cần nói rằng, điều đó là không đơn giản.

Trước đó chưa hề có tiền lệ như thế. Lúc bấy giờ, con số đó là khoảng 100 triệu USD. Định giá sở hữu trí tuệ và đưa nó vào.

Cơ quan đăng ký đã 3 lần trả lại hồ sơ của tôi, do trình bày không đúng,.

Họ soi dấu phẩy, dấu nháy kép, đâu đó có ngoặc đơn chưa đóng. Tức là không phải xem về bản chất, mà chỉ đơn giản là soi lỗi để từ chối. 3 lần.

Hơn thế bấy giờ là mùa đông, lạnh giá. Để vào được phòng đăng ký, phải đến sớm xếp hàng từ 7h. Các bạn hình dung được không? Lạnh giá, ở ngoại ô Moskva, nơi thậm chí cả toilet cũng không có.

Tôi tới tòa nhà lúc 12h, để sau đó tới 15h gặp một cô gái, người nhận hồ sơ ở đó, còn sau đó quay lại và nói, hồ sơ được lập không đúng.

Cứ như thế 3 lần. Cho tới khi tôi tới gặp lãnh đạo Cơ quan đăng ký.

Tôi đã nói: – Ở đây chẳng có vi phạm pháp luật nào cả. Nếu các ông không cho đăng ký, tôi sẽ liên lạc với Tổng thống. Tại sao pháp luật lại bị vi phạm?

Tại sao họ không tiếp nhận đăng ký tài sản đã được định giá, và đây là định giá. Đó là tài sản của tôi, và tôi mang nó vào.

Và khi đó, Công ty “Công nghệ đường dây Unitsky” đã được đăng ký với định giá 3,8 tỷ rub, và nếu xem các hồ sơ đăng ký, thì tại đó thấy rằng, vốn điều lệ được trả bằng tài sản. Bằng tài sản riêng của tôi.

Và đó là Công ty “Công nghệ đường dây Unitsky” đã hoạt động từ năm 2008, tức là 12 năm. Nếu ai đó cần mua cổ phần ở đó, hay lấy gì đó, không vấn đề. Hãy trả 3,8 tỷ rub, thực ra thì giá đã giảm đi vì lạm phát.

Nhưng không thể đến và lấy đi phần lớn với chỉ 7500 rub, không được.

Tôi đã hiểu rằng, đó là một cơ chế hay, và sau này tôi đã làm việc theo cách đó.

Để không làm cơ quan đăng ký hoảng sợ, tôi đã không định giá toàn bộ sở hữu trí tuệ, chưa bao giờ toàn bộ sở hữu trí tuệ của tôi được định giá hoàn toàn.

Thậm chí trong SkyWay, chỗ nêu 400 tỷ USD, đó mới chỉ là một phần. Vì con số toàn bộ có thể làm người ta hoảng sợ.

Tại đây chỉ mới định giá các quyền xây dựng 2 tuyến đường tại Khu tự trị Khanty-Mansi.

Một tuyến đường tại Khanty-Mansi dài 15 km, còn tuyến đường kia là đường cao tốc nối Surgut – Khanty-Mansi. Chỉ có các quyền với 2 tuyến đường ấy được chuyển vào công ty.

Và khi họ nói về việc Unitsky đâu đó đã chuyển nhượng các quyền của mình, cả trí tuệ sở hữu nữa, điều đó là không đúng sự thật.

Chính trong Công ty “Công nghệ đường dây Unitsky” chỉ có các quyền với 2 dự án tại khu tự trị Khanty-Mansi.

Không thể nào ở Belarus, ở Nga, ở UAE hay đâu đó ở Châu Mỹ.

Vì thế cần hiểu thế nào là sở hữu trí tuệ, thế nào là các quyền.

Tôi vài năm trước khi ở Moskva, ở đó đã nảy sinh nhu cầu tìm kiếm một văn phòng luật sư, và tôi được biết rằng nó nằm ở tòa nhà Liên bang.

Khi tôi tới đó, tôi đã không thể tìm được lối vào tòa nhà chọc trời, nó hóa ra trong cửa hàng bên kia phố.

Cần phải đi qua hầm ngầm qua đường. Tại sao? Vâng, tại vì Polonskiy đã sai lầm khi nói rằng, anh ta biết cách xây dựng.

Họ đã xây dựng kém tới mức, móng bắt đầu sụp xuống, và để nó không sụp tiếp, người ta đã đổ bê tông xuống vào các tầng bên dưới và tất nhiên, đã lấp hết mọi lối vào, và như thế chỉ có thể đi qua một cửa hàng, một lối dự phòng nào đó để vào được tòa nhà.

Người ta đã cắt nóc, để giảm trọng lượng của tòa nhà. Đã có đề xuất xây dựng tòa nhà cao nhất tại châu Âu, nhưng Polonskiy thì không biết cả thiết kế lẫn thi công trong thực tế.

Khi công việc với Polonskiy gặp mâu thuẫn, Uzlov đã tìm kiếm cho mình những phương án dự phòng. Ông ấy bắt đầu đến gần với tôi hơn.

Chúng tôi đã trở thành bạn bè, ông ấy là một người đam mê. Gia đình chúng tôi thân thiết, tôi biết cả các con và vợ ông ấy.

Chúng tôi thường đi câu, trò chuyện nhiều cùng nhau. Trong mắt tôi, ông ấy đã là một người trung thực, tử tế và rất nhiệt thành với các công nghệ đường dây.

Vì ở đây mọi thứ lại sụp đổ với Polonskiy, nhưng tôi nhắc lại, các quyền vẫn chỉ thuộc về tôi, còn trước đó thì tôi đã thư từ với Romashko.

Romashko đến từ Liên Xô cũ, cha mẹ ông ấy đã bỏ đi đến Úc, ông ấy nói được tiếng Nga. Tôi đã tìm thấy thông tin trên internet, ông ấy đã viết cho tôi: Tôi muốn trở thành tỷ phú, và với các công nghệ đường dây thì điều đó có thể xảy ra.

Hãy bắt đầu làm việc tại Úc. Tôi đàm phán khắp nơi, giúp đỡ, tìm thấy.

Tôi sau đó biết rằng, ông ấy là một người thiết kế nhà bếp, còn đầu tiên thì tôi đã nghĩ ông ấy là một doanh nhân.

Ông ấy nói: – Ở đây có crowdinvesting, có nền tảng crowdinvesting ASSOB, chúng ta hãy tạo một công ty ở đấy, bắt đầu làm việc và phát triển dự án tại đây.

Và khi ấy tôi một lần nữa, đã vay tiền từ các nhà đầu tư để đi tới Úc và bắt đầu làm việc tại đó.

Tôi đã mang theo Uzlov, người đã là một đồng chí và chiến hữu của tôi.

Chúng tôi đi tới Úc, thậm chí đã sống trong nhà của Romashko, ông ấy đã thu hút thêm một người quen là Mike Pride, khi ấy đang thất nghiệp. Họ sau này đã là các giám đốc tập đoàn của chúng tôi tại Úc.

1 cựu phi công, 1 người thiết kế nhà bếp, còn người thứ 3 thì thất nghiệp, vì tôi chẳng biết ai khác ở Úc cả.

Tôi đã bắt đầu tạo ra một tập đoàn, đó là gợi ý từ Uzlov. Tôi đã không hiểu ông ấy làm thế để làm gì, chỉ sau đó tôi mới hiểu,

rằng ông ấy thực tế đã bắt đầu suy nghĩ xem, làm sao tiến hành một vụ cướp quyền điều khiển tập đoàn, tất nhiên với việc thực hiện những bước nhất định cho điều đó. Nhưng tôi đã không thấy các bước ấy.

Ông khi ấy đã nói rằng, hiện nay các nhà đầu tư đang trao tiền cho chúng ta, nhưng anh đưa nó vào công ty như thế nào? Bởi công ty hãy còn chưa có.

Vì thế chúng ta hãy đưa chúng vào định giá sở hữu trí tuệ, và khi đó họ sẽ có cổ phần.

Sẽ có thể nói với họ rằng, bạn đã đầu tư và có cổ phần trong công ty. Không phải cổ phần trong sở hữu trí tuệ, mà trong một công ty, vì anh sẽ không thể đưa họ vào đó theo cách khác trong giai đoạn thành lập công ty được.

Còn tiền thì họ thực sự đã gửi, vì chúng tôi đã tới Úc và làm việc, và đã thuê văn phòng, và tôi đã trả lương cho Uzlov, đó là tiền của nhà đầu tư cơ mà.

Tôi nói: – Ok!

Khi công ty định giá “Thẩm định độc lập của thế kỷ 21”, với giấy phép hoạt động được chứng nhận, đã tiến hành định giá, hồ sơ được gọi tên là Định giá giá trị thị trường của độc quyền cho bí quyết công nghệ (know-how) về công nghệ đường dây Unitsky trong giai đoạn “start-up”,

và trong đánh giá này (nó là thứ cũng có trên internet), ghi rõ – Mục tiêu đánh giá: Xác định giá trị thị trường để đưa vào vốn điều lệ của công ty Úc String Technology Unitsky Pty Ltd.

Điều đó để có thể đưa vào vốn điều lệ các công ty nhất định, chứ không phải định giá sở hữu trí tuệ.

Tôi khi ấy thì chưa biết, Uzlov làm điều ấy để làm gì, ông ấy đã nói: – Anh cứ chạy ngược chạy xuôi khắp chốn làm gì? Hãy để tôi đứng ra làm bên đặt hàng. Không phải người thực hiện, không phải nhà phát triển, mà là bên đặt hàng.

Tôi đã trao tiền cho ông ấy, ông ấy đã thanh toán, và đứng ra làm bên đặt hàng chính thức cho đánh giá đó.

Và khi việc đánh giá được tiến hành, tôi đã viết thư cho công ty thẩm định, rằng tôi có những đồng tác giả và đồng sở hữu sở hữu trí tuệ, tôi muốn trao cho họ cổ phần trong công ty.

Và ý tưởng ấy đã do Uzlov gợi ý cho tôi.

Tai công ty thẩm định, người ta yêu cầu cần viết thư gửi từ tất cả các đồng tác giả mà tôi đưa vào công ty.

Đây là bức thư ấy sau này được nảy sinh ra. Nhưng, những người mà thậm chí không biết cả tôi, họ đã đóng góp gì vào việc ra tạo lập sở hữu trí tuệ chứ.

Tôi thậm chí chưa từng gặp họ, vì các khoản đầu tư do Uzlov đảm nhiệm.

Tất nhiên, họ đã chẳng phát triển bất cứ điều gì, chẳng tham gia vào việc gì, và họ không có bất kỳ quyền nào đối với sở hữu trí tuệ.

Điều đó đã được làm chỉ để nhận cổ phần trong công ty.

Uzlov thường quay lại tài liệu ấy, vung vẩy và cho thấy rằng Unitsky đã phân phối hết cho tất cả. Không phải thế.

Đây là bức thư gửi lãnh đạo công ty “Thẩm định độc lập của thế kỷ 21”.

Kính gửi Valentina Alekseevna! Qua thư này, tôi xin thông báo tới quý vị rằng, tác giả và chủ sở hữu độc quyền cho bí quyết công nghệ (know-how) “Các công nghệ đường dây Unitsky” trong giai đoạn “start-up” là tập thể các cá nhân,

việc phân chia tác quyền và quyền giữa những người đó, được xác định theo hợp đồng về việc tạo lập sản xuất bí mật bí quyết công nghệ, và v.v.

Đó thực tế là một tờ giấy được tạo ra hoàn toàn cho các mục tiêu khác.

Không thể chiếm đoạt quyền tác giả, điều đó sẽ bị truy tố hình sự.

Chỉ với điều mà Uzlov đã nói, rằng ông ấy là đồng tác giả và đồng sở hữu, có thể dẫn tới trách nhiệm hình sự.

Ông ấy bằng cách gian lận đã bắt buộc đưa mình vào một giấy tờ mà không phải tài liệu quy phạm pháp luật, tôi chưa từng chuyển nhượng cho ông ấy điều gì. Nhưng nó dù sao cũng là một tài liệu không đúng đắn.

Không thể phân chia tác quyền, quyền đồng tác giả, nếu một người chẳng có đóng góp gì. Tiền không được thể coi là đóng góp vào quyền tác giả.

Tiền là để đầu tư, nhờ có tiền người ta nhận được cổ phần trong công ty.

Vì thế, dĩ nhiên, ai đã đưa tiền trong giai đoạn đó, họ đã là những đồng sở hữu của công ty.

Và cần phải bày tỏ kính trọng đối với Uzlov, ông ấy đã biết cách trình bày về tương lai tươi sáng như thế nào, ông ấy sẽ xúc tiến dự án như thế nào, ông ấy có vô số những quan hệ có ích, cả tỉnh trưởng tỉnh Ulyanovsk Morozov là bạn của ông ấy, mặc dù không đúng lắm.

Uzlov nói: – Tôi cần một gói chặn khóa nào đó, vâng, và cả vợ yêu dấu của tôi cũng cần có phần trăm nào đó được cấp.

Tôi bằng lòng tốt chân thành, và dưới những lời hứa, đã trao cho Uzlov 21%, còn vợ ông ấy là Uzlova Oksana Mikhailovna 5%.

Khi chúng tôi bắt đầu làm việc với Uzlov, và khi ông ấy giã từ, và thậm chí sau này kiện tụng với Polonskiy, ông ấy đã nói với tôi: – Tôi muốn có phần.

Tôi nói: – Vâng, chẳng vấn đề gì. Tôi đưa ông cổ phần trong các công ty chung, nhưng ông hãy bỏ tiền thực vào đó. Ông không phải là nhà phát triển, và cũng chẳng phải đồng tác giả. Ông chẳng làm gì, ngoài việc chạy xung quanh, tìm tiền, tìm đơn hàng, nhưng hiện thì chưa có cái gì.

Ông ấy nói: – Tôi sẵn sàng bỏ vào 1 triệu tiền riêng của mình. Tôi nói: – Tốt thôi, nếu ông bỏ vào 1 triệu tiền riêng của mình, tôi sẵn sàng trao cho ông 10% trong công ty.

Trong công ty, chứ không phải đối với sở hữu trí tuệ.

Ông ấy nói: – Nhưng tôi sẽ còn làm hợp đồng tại Khanty-Mansiysk.

Còn ở đó có hợp đồng 800 triệu rub, và nhờ thế ông ấy được thêm 15% nữa.

Trong giai đoạn ấy, khi Uzlov tham gia, tôi đã trải qua một quãng đường nhất định. 3 lần tôi đã gặp gỡ tỉnh trưởng, 3 lần đi tới Khanty-Mansiysk tại các hội nghị đầu tư quốc tế,

2 lần vác mô hình nặng 150 kg lên máy bay, để cho tỉnh trưởng và những người khác thấy, đã thực hiện công việc xây dựng chiến lược “Ứng dụng vận tải đường dây tại quận”, đã nhận được cho việc ấy 1 triệu USD và v.v.

Tôi đã nhận được ủng hộ từ mọi cấp quản lý, thậm chí từ cơ quan giao thông đã có sự ủng hộ, mặc dù họ như mọi khi, thoạt đầu là những người phản đối các công nghệ mới.

Và đã có 1 dòng trong dự toán chi ngân sách của khu tự trị: 800 000 000 rub cho việc xây dựng tuyến đường dây đầu tiên tại Khanty-Mansiysk, và chỉ lúc đó Uzlov mới xuất hiện tham gia.

Nhưng cuộc khủng hoảng diễn ra, ông ấy đã thuyết phục tôi rằng, ông ấy biết cách tìm lối thoát, và mặc cho khủng hoảng, ông ấy sẽ tìm được cấp vốn, vì ông ấy là một nhà quản lý thành công.

Nhưng chẳng điều gì xảy ra như thế. Hơn thế, Uzlov ở đây đã lừa tôi, và đã lừa tôi một cách rất nghiêm trọng.

Ông ấy nói rằng: – Cậu hiểu không, tôi đi tới Khanty-Mansiysk đấy, tôi cần ký với họ một hợp đồng, hợp đồng tất nhiên là cho Công ty “Vận tải đường dây Unitsky”,

Còn tôi thì không biết, sẽ có bao nhiêu trang hợp đồng, vì thế cậu cứ ký cho tôi vào tờ giấy trắng thành 2 bản, 1 bản hợp đồng cho họ, 1 bản cho chúng ta.

Tất nhiên, tôi đã ký cho xong và đóng dấu. Ông ấy là một đối tác của tôi, tôi đã tin tưởng ông ấy như chính mình. Và ông ấy đã đi khỏi với những tờ giấy ấy.

Chẳng có gì thu được, chẳng có gì được ký kết. Khi ông ấy về, tôi hỏi: – Thế những tờ giấy có đóng dấu đâu rồi? Ông ấy nói: – Tôi đã xé chúng rồi. Chúng đã không có ích nữa.

Và sau đó, khi chúng tôi giã từ với Uzlov, sau khi ông ấy đã lấy hết mọi thứ của tôi, khi khó khăn tới mức, mọi thứ đã bị tước đoạt, tôi nhận được một đơn kiện ra tòa tại Moskva.

Hóa ra, theo đó, tôi đã vay Uzlov 5 000 000 rub, đó là hơn 100 000 USD. Và ở đó có chữ ký, con dấu của tôi.

Đây hắn đã giở trò. Tuồng như, hắn đã cho tôi vay tiền, có cả dấu của Công ty “Vận tải đường dây Untisky”. Hắn đã cả gan in lên tờ giấy đó một khoản vay giả mạo. Thật nhục nhã tới mức có thể làm việc như thế.

Hơn thế bấy giờ là thời gian khó khăn lắm, khi hắn tuồng như đã đưa tiền.

Khi chúng tôi bắt đầu làm việc tại Úc, tiền chưa có, tôi đã kiếm được những khoản tiền nhỏ đầu tiên, và tôi đã tặng cho vợ một chiếc xe nhân sinh nhật lần thứ 30 của cô ấy, để tri ân cho việc cô ấy đã đầu tư hơn 1 triệu USD.

Và sau đó, khi lại không có tiền, mà phải trả tiền cho Uzlov và các nhân viên kết cấu, tôi nói: – Nadezhda, cần phải duy trì công ty bằng cách nào đó, tiền thì không có, hãy bán chiếc xe được không.

Các bạn tưởng tượng xem, vợ tôi đang mang bầu 8 tháng, con gái thứ hai của chúng tôi là Mariana, cô ấy trào nước mắt đi giữa mùa đông ở Moskva để tìm xem bán cho ai được chiếc xe tôi mới tặng cô ấy chỉ 3 tháng.

Cô ấy đã bán và giấu tiền dưới áo lông, các bạn tưởng tượng được không? Cô ấy mang bầu, lên xe đi rồi mang tiền đó về.

Để tôi có thể trả lương cho Uzlov, các kỹ sư kết cấu v.v.

Chính tại thời điểm ấy, tuồng như Uzlov đã cho tôi “vay tiền”. Thật bỉ ổi. Các bạn hình dung được không?

Tất nhiên, ông ấy đã thua kiện. Hơn nữa, Uzlov không nói rằng ông ấy đã thua kiện các phiên tòa mất bao nhiêu. Mọi phiên tòa, từng phiên một, ông ấy đều đã thua.

Chỉ thắng đúng 1 đơn kiện, và điều đó không thể coi là “đã chiến thắng” được. Tôi sẽ kể về bản chất của đơn kiện ấy.

Khi tôi tạo ra 5 công ty ấy tại Úc, có 1 công ty tư nhân, chỗ đưa vào sở hữu trí tuệ, và 4 công ty đại chúng khác tiến hành thu hút đầu tư. Mọi thứ đều hợp pháp, thông qua nền tảng ASSOB tại Úc.

Nhưng các nhà đầu tư chủ yếu là người Nga.

Và khi tiền tới, tôi đã lập ra ban thiết kế tại Belarus, đã tuyển mộ 35 kỹ sư kết cấu, tất cả đã được trang bị thiết bị, chúng tôi đã bắt đầu thực hiện các đặt hàng từ Úc.

Còn tiền đến từ công ty mà tôi đã sáng lập, nơi tôi là cổ đông chính, nơi tôi là chủ tịch hội đồng quản trị và tổng giám đốc.

Uzlov đã lên kế hoạch thực hiện 1 vụ lừa đảo chiếm đoạt, và ông ấy đã làm như thế nào.

Ông ấy bắt đầu thuyết phục tôi rằng, tôi đang vi phạm pháp luật Úc, rằng tôi là một vị hồng y xám xịt, đang nảy sinh xung đột lợi ích vì tôi đang làm việc tại Minsk với tư cách tổng công trình sư,

văn phòng đại diện công ty tôi tại Úc, và vì thế tôi không được là trưởng văn phòng đại diện, cần lấy người khác. Ông ấy đã đề xuất Dubatovok vào vị trí ấy. Tôi đã lấy Dubatovok làm trưởng đại diện.

Ông ấy đã không làm việc làm việc, mà chỉ đơn giản nhận lương.

Và nói rằng, không thể ở trong tất cả các công ty ấy, vì sẽ có những vấn đề. Cần rời khỏi hội đồng quản trị và từ bỏ vị trí tổng giám đốc. Và thêm luật sư nào đó được đưa tới.

Và luật sư ấy bắt đầu thuyết phục tôi. Tôi biết rằng, tại Úc có luật pháp rất phức tạp, nhưng tôi đã làm việc đúng đắn, Uzlov đơn giản là đã lừa gạt tôi.

Tôi đã viết một tuyên bố và rời đi. Tôi đã mất quyền kiểm soát tiền nong. Uzlov trở thành tổng giám đốc, con dấu của ông ta, ông ấy quản lý các tài khoản thanh toán.

Ông ấy đã chặn tất cả các khoản chi tới Belarus, còn các kỹ sư kết cấu thì vẫn làm việc, chúng tôi thực hiện các đơn hàng cho Úc.

Và Uzlov đã bắt đầu đi tới Minsk, và cùng Dubatovok, họ bắt đầu xử lý các nhân viên của chúng tôi.

Họ nói rằng, Unitsky không có tiền đâu, mọi thứ đang của họ. Các anh sẽ làm việc không công à? Hãy sang làm với chúng tôi.

Họ bắt đầu cấp tiền cho những người đó. Tức là, một cách chính thức thì không có tiền, còn kiểu đó thì có.

Dĩ nhiên, tới một lúc tuyệt vời, tất cả các kỹ sư kết cấu tụ họp lại, họ thực tế đã lấy trộm đi từ máy tính, bàn ghế, thiết bị, rồi bỏ sang công ty được Uzlov tạo ra.

Và như vậy một vụ lừa đảo chiếm đoạt đã được thực hiện.

Vì tại Úc tôi không kiểm soát các tài khoản, mà tại đó có thêm một giám đốc danh nghĩa, người đó không có quyền pháp nhân ký các tài liệu, đó là cha của Romashko, một chuyên gia thiết kế nhà bếp.

Tất nhiên, nhờ ông ấy, họ đã rút toàn bộ tiền từ các tài khoản, gần như khoắng sạch các tài khoản, và đã cắp toàn bộ tài sản khỏi những công ty ấy.

Cuối cùng, khi tôi đến Úc, điều đó không chỉ đơn giản hứng lên là đến được, cần phải nhận visa và các thủ tục, tôi đã tới văn phòng, mà nó đã được trang bị đầy đủ,

thậm chí đã có một phòng họp với ghế sofa da, đồ nội thất, máy tính. Rồi thì tôi chỉ thấy trong văn phòng khổng lồ 500 mét vuông ấy duy nhất một chiếc ghế gãy.

Tôi đã có thậm chí những đồ cá nhân, đã có tài sản, tôi đã tới và sống ở đó mà, thậm chí cả những đồ cá nhân của tôi cũng đã bốc hơi.

Tôi sau đó đã viết cho Uzlov: – Ông mặc cái áo của tôi có vừa không? Quần nữa, kem đánh răng, mọi thứ có vừa vặn không?

Bởi tất cả những chuyện ấy đã xảy ra. Làm sao quên về chúng được?

Khi tôi đã hiểu rằng, mọi thứ đã bị tước mất, và giờ tôi chẳng còn gì, thì duy trì những công ty ấy làm gì nữa? Và tất cả đã rời bỏ.

Thậm chí tất cả các nhà đầu tư đã bị ông ấy lừa, nói rằng, cần phải bỏ Unitsky và chuyển sang công ty của ông ấy. 1 từ thôi, mọi thứ xuất phát từ ông ấy.

Khi đã lấy mọi thứ của tôi đi, chính khi đó Uzlov đã tới tòa với đơn kiện.

Các bạn hình dung được không? Một con người bỉ ổi đến nhường nào. Chính lúc ấy, khi mọi thứ nói chung đã được hắn cướp hết. Và hắn còn muốn tống tôi vào tù, vì tôi dường như nợ hắn gì đó. Nhưng hắn đã thua kiện.

Nhưng ở đó có những đơn kiện khác từ phía hắn.

Khi mọi thứ đã bị tước bỏ, và tôi hiểu rằng, mọi thứ lại bị mất hết, nhưng điều đó không phải do tôi làm, mà do đối tác của tôi, người mà tôi đã hết lòng tin tưởng.

Tôi thấy rằng, chẳng có phương thức nào để chống lại hắn cả. Vâng, làm sao chống lại hắn được?

Uzlov đã làm khiến cho tôi không được cấp visa, mà điều đó thì rất đơn giản, cần viết đơn cho Bộ di trú với vài lời vu khống là xong.

Cũng như người ta vu khống tôi ở Litva. Và xong, tôi bị đưa vào danh sách những người không đáng tin cậy, và người ta đơn giản là không cấp visa cho tôi.

3 lần tôi đã bị từ chối cấp visa, chỉ 7 năm sau tôi mới nhận được visa, khi người ta gọi từ sứ quán và hỏi, tại sao tôi cần visa tới Úc, tại sao tôi nài nỉ kì được cho nó.

Tôi đã kể cho họ câu chuyện về vụ lừa đảo chiếm đoạt ấy, còn sau đó họ hỏi tôi thêm: – Thế ông có chuyện gì ở Litva vậy?

Tôi nói: – “Này các ông, các ông làm tôi chán ngấy rồi! Tất cả những thứ đó không phải sự thật, và là sự dối trá. Tôi chẳng cần nước Úc của các ông nữa”. Và tôi gửi cho họ.

Thật thú vị. Vào ngày hôm sau tôi đã được mở visa tới Sidney.

Tôi đã đi tới. Mọi thứ đã bị tước đoạt, chẳng có gì cả. Tất nhiên, mọi thứ đã bị đóng cửa.

Thế nên thật thú vị, Uzlov có quyền gì nữa? Có những đòi hỏi gì nữa, với tài sản sở hữu gì nữa?

Còn tôi thì có những khiếu nại. Có đấy. Và những khiếu nại lớn đấy.

Khi hiểu tình hình đó, tôi đã chẳng còn lối thoát nào khác ngoài đấu tranh với hắn trên internet.

Đương nhiên, trên internet, trong đó có trang web của tôi, đã xuất hiện nhiều tài liệu cho thấy Uzlov đã được gọi tên là kẻ lừa đảo và tên trộm cắp.

Vì thế bản chất của đơn kiện mà Uzlov đã thắng (vụ duy nhất hắn thắng) là không được nêu tên hắn là một kẻ lừa đảo và trộm cắp quốc tế, mà không có phán quyết của tòa.

Đồng thời, trích dẫn tài liệu và thư của tôi, có rất nhiều trong số chúng trên Internet, nó lặp đi lặp lại 100 lần rằng ông ấy là một kẻ lừa đảo và một tên trộm. Đơn giản là đã trích dẫn.

Tòa đã đứng về phía nguyên đơn, tôi đồng ý với họ, không nên lăng mạ. Tôi thậm chí đã bị phạt một số tiền tượng trưng, chắc 100 USD, tôi cũng chẳng nhớ nữa.

Tôi đồng ý với việc đó, không nên lăng mạ. Nhưng tôi đã chẳng có lối nào khác.

Nhưng điều đó cũng không làm thay đổi quan điểm của tôi rằng, hắn là một tên lừa đảo, một tên trộm cắp. Quan điểm của tôi vẫn như cũ, và tôi không lăng mạ, tôi chỉ đơn giản bày tỏ quan điểm của mình.

Tôi cho rằng hắn là một tên lừa đảo, một tên trộm cắp.

Kẻ gian xảo, người đã lấp đầy internet bằng những điều vu khống tôi, vu oan thô bỉ rằng tôi làm giả những giấy tờ, con dấu nào đó. Đấy là chính hắn làm giả.

Tôi chỉ đưa ra một vài ví dụ. Tôi có thể đưa thêm ví dụ nữa, xem họ đã làm giả con dấu như thế nào.

Khi chúng tôi đóng cửa văn phòng đại diện tại Belarus, thì giám đốc danh nghĩa, người không có quyền đó, (cha Romashko) đã viết một bức thư, rằng cần đóng cửa văn phòng đại diện.

Ở đó đóng dấu Công ty Vận tải đường dây Unitsky thuộc Sidney, nơi tôi là tổng giám đốc, và nơi tôi là cổ đông chính. Và con dấu ấy là của tôi, nó chỉ có duy nhất 1 thôi.

Nó hãy còn được tôi cất giữ tới giờ. Nghĩa là, đã có một con dấu thứ 2 được làm.

Và Uzlov đã phô bày điều đó không chỉ 1 lần. Hắn đã đi tới Nga và đặt làm con dấu theo vết đóng. Trong 1 ngày người ta làm xong con dấu như thế, chẳng vấn đề gì cả. Có thể cả bây giờ nữa, bất kỳ con dấu nào, cũng làm xong trong ngày.

Sau đó chúng đóng bậy bạ những con dấu ấy, rồi theo những tài liệu giả mạo (chúng được gửi tới Bộ ngoại vụ ở Belarus. Họ ở đó sẽ điều tra thứ gì à?), Bộ ngoại vụ đã đóng cửa văn phòng đại diện của công ty Úc tại Belarus, hoàn toàn không hợp pháp.

Theo các giấy tờ giả mạo mà Uzlov đã làm.

Hắn đã giả mảo chữ ký của tôi. Khi tôi chưa bị cấm nhập cảnh, tôi đã kịp tới Úc thêm 1 lần nữa. Tôi ở đó đã thuê một luật sư là Belinskiy, nhân đây, đó là hậu duệ của ký giả nổi tiếng người Nga, ông Belinskiy.

Chúng tôi đã tới văn phòng, ông ấy tới mang theo cái micro. Chúng tôi nhấn chuông, người ta không mở cửa cho chúng tôi.

Tôi nghe thấy có giọng nói và đủ thứ khác, nghĩa là ai đó đang ở trong. Chúng tôi lại nhấn chuông – không mở cửa, nhấn chuông – không mở cửa.

Anh ấy bật micro và nói: – Cho 1 phút, nếu không mở cửa, chúng tôi sẽ gọi cảnh sát.

Và đây Uzlov ra mở cửa, và đây, tôi thấy tụi trẻ nhà ông ấy đang chạy đùa.

Tức là ông ấy và gia đình sống trong văn phòng, và không cho tôi vào, không cho người đã tạo ra công ty ấy và thuê văn phòng được vào.

Khi chúng tôi ngồi xuống với luật sư (và tôi có những người làm chứng, tôi không chỉ đến 1 mình), Uzlov đã đưa ra những tài liệu và nói rằng: – “Unitsky đã cho phép chúng tôi, đây là chữ ký”.

Luật sư nói: – “Này, ở đây thấy rõ, đây chỉ là cắt dán chữ ký”.

Tức là người ta đã lấy chữ ký của tôi, cắt từ đâu đó, và dán lên, rồi sau đó phô tô lại, viền mảnh giấy chữ ký ấy hãy còn thấy rõ.

Chữ ký của tôi nằm trong một cái khung. Đó là đồ giả mạo. Luật sư đã ghi nhận điều đó.

Các bạn có hiểu không? Vì thế Uzlov không cần gán cho tôi thứ mà chính hắn làm. Tôi không làm giả các chữ ký và con dấu.

Cần nói xem ai nắm sở hữu trí tuệ về các công nghệ đường dây ấy, như để tổng kết.

Tất nhiên, người đó là tôi, là Unitsky Anatoli Eduardovich, một kỹ sư, công trình sư, nhà phát minh, nhà khoa học, người đã dành cả đời làm việc về vận tải đường dây. Đã hơn 57 năm.

Chưa bao giờ tôi chuyển nhượng hay giao cho người khác sở hữu trí tuệ.

Ngoài di chúc mà như tôi đã nói, khi để bảo vệ an toàn, tôi đã muốn chuyển sở hữu trí tuệ cho cộng hòa Belarus. Nhưng đó đã là một di chúc và sau đó tôi đã viết lại nó.

Thậm chí Victor Alexandrovich Uzlov – “kẻ yêu quý sự thật”, đưa ra những ví dụ rằng, các công ty tại Úc đã được thành lập, Unitsky dường như đã trao tặng, chia chác sở hữu trí tuệ của mình, nhưng đó không phải sự thật.

Thậm chí trong đánh giá này, điều được định giá ở đây. Một trang giấy.

Các bằng sáng chế. Trình bày danh sách những bằng sáng chế chính cho các phát minh được nhận bởi tổng công trình sư Công nghệ đường dây Unitsky, ông Anatoli Eduardovich Unitsky về các công nghệ đường dây trong giai đoạn 2001-2008.

Các bằng sáng chế được nhận trước đây, trong các danh sách không được trình bày.

Và đây: Unitsky A.E. Bằng sáng chế LB Nga cho phát minh (số) các hệ thống vận tải của Unitsky;

Unitsky A.E. Bằng sáng chế LB Nga cho phát minh 2223357 các hệ thống vận tải của Unitsky, các phương án.

Unitsky, Unitsky, Unitsky, ở đây chắc có 40 cái như thế. Thế tôi đã chuyển quyền sở hữu đối với các bằng sáng chế ấy à?

Chúng được nhắc lại, để làm rõ xem thứ gì đã được định giá. Đó là các phát minh của tôi đã được định giá. Và các quyền với chúng thì tôi chưa hề chuyển giao cho ai cả.

Ai đó biết thế nào là chuyển giao quyền sở hữu bằng sáng chế không?

Là cầm lấy, viết mọi thứ và nói rằng, Unitsky đã trao nó cho ai à?

Ở đó với từng bằng sáng chế, cần viết hợp đồng chuyển nhượng, về việc nhượng lại các quyền. Và nhân tiện, để làm việc đó thì cần trả tiền.

Không phải cứ đơn giản thế là được trao tặng, mọi thứ ấy được làm bằng tiền.

Tiếp theo là các giấy phép. Ở đây mọi chỗ chỉ có Unitsky. Công ty Vận tải đường dây Unitsky có những giấy phép nào. Giấy phép cho việc thiết kế các tòa nhà và công trình, đó là công ty của tôi. Giấy phép thực hiện các hoạt động dự án với các nhà cao tầng và v.v., cũng là tên tôi. Tôi có một bằng đại học về Thiết kế và xây dựng các tòa nhà cao tầng.

Những giải thưởng. Một lần nữa, là các giải thưởng của tôi. Tôi phải chia sẻ giải thưởng à? Huy chương vàng chất lượng nhãn hiệu Nga. Có ba huy chương chất lượng.

Hay có thể tôi cần phải chia sẻ với Uzlov, hay với những người khác, về huy chương vàng VDNKh?

Tôi có 2 huy chương vàng VDNKh, cần phải chia sẻ chúng à? Cắt mảnh ra và đưa cho họ à?

Có thể các dự án mà tôi đã làm, cần phải chia sẻ? Ở đó có tác giả, có các quyền. Và không ai được chuyển giao điều đó cả.

Đó đơn giản chỉ là một đầu nối, trong đó tôi đưa một số nhà đầu tư vào đánh giá, bởi vì tôi chưa biết cách khác để đưa họ vào và trao cổ phần trong công ty cho họ.

Đó là tài liệu trung gian, nó không chuyển quyền đối với sở hữu trí tuệ, và không đem tới khả năng đưa các nhà đầu tư vào một công ty để họ có cổ phần hợp pháp trong công ty mà chúng tôi đã thành lập tại Úc.

Vì thế, tôi chưa bao giờ và không bao giờ chuyển nhượng điều gì cho ai cả, và chưa bao giờ, chưa ai và sẽ không có ai khiếu nại.

Khiếu nại cần phải được luận cứ một cách tuân thủ pháp luật, về việc sở hữu trí tuệ đối với vận tải đường dây Unitsky thuộc về ai đó khác ngoài tôi.

Uzlov, ông ấy chỉ khua khoắng mấy tờ giấy cho người ta thấy, nhưng chưa có đơn khiếu nại nào tới tòa mà hắn đưa ra được.

Cứ cho hắn đệ đơn kiện tôi lên tòa đi, ví dụ lên Tòa tối cao Belarus. Tôi đã đệ đơn kiện hắn và đã chiến thắng.

Tại đó tôi đã kết tội hắn và Dubatovok về việc ăn cắp sở hữu trí tuệ.

Họ đã làm gì? Khi hoàn thành vụ lừa đảo chiếm đoạt tập đoàn tại Úc, họ đã cần phải làm cách nào đó để hợp pháp hóa công nghệ cho mình (một thương hiệu mới, các nhà phát triển mới, các tác giả mới).

Họ đã nhớ tới khu thử nghiệm xây dựng tại Ozyory, và rằng Dubatovok đã làm việc ở chỗ tôi một thời gian nào đó chỉ là một nhân viên được thuê.

Họ đã tìm thấy một bức ảnh, trong đó Dubatovok đứng trên cầu vượt, ở đó có chiếc ZIL đi lại. Thật tình, bên cạnh đó trong ảnh có Unitsky.

Nhờ photoshop, họ đã xóa tôi khỏi bức ảnh.

Khi người ta chụp ảnh, tôi ở đó đã được quay lên biết bao nhiêu phóng sự ở Kênh 1 của Nga, kênh РТР, НТВ, kênh Kultura, tại đó tôi kể về chiếc ZIL đó, mà trên chiếc ZIL có một giọt nước – đó là biểu tượng thương hiệu của tôi, dấu «Ю – 21» có trên đó.

Ngoài kia có chiếc ZIL ấy được phục chế lại.

Nhà phát minh người Nga Anatoli Unitsky đã nghĩ ra một phương tiện vận tải có thể đi tới Tokio trong 20h với giá vé 100 USD.

Bao phủ toàn bộ thế giới bằng các tuyến đường cao tốc, an toàn, hiệu suất sử dụng năng lượng cao và thân thiện môi trường. Vận tải đường dây Unitsky đáp ứng tất cả những yêu cầu ấy.

Hơn 20 năm, viện sĩ Unitsky mải mê với những bản vẽ của loại hình vận tải hoàn toàn mới.

Như tác giả của nó, viện sĩ Anatoli Unitsky cho rằng, không có điều gì là phi thực tế trong đó, cả hệ thống có thể được xây dựng không gặp vấn đề gì ngay từ thế kỷ trước.

Một nhóm những người đam mê, được lãnh đạo bởi tác giả của ý tưởng, ông Anatoli Unitsky, đang tập hợp lại để hiện thực hóa mọi thứ ấy vào cuộc sống.

Đoạn đường 50 m theo công nghệ đường dây đang được thử nghiệm về độ bền đối với xe tải nặng. Thay vì những bánh xe thông thường, chiếc ZIL đã được trang bị khung gầm đặc biệt với 2 mép bánh xe.

Bên trong những ray đường dây mỏng manh có những cáp được kéo căng.

Dưới những tuyến đường dây, để thuyết phục về sự an toàn của kết cấu, chính tác giả của dự án, ông Anatoli Unitsky đang đứng.

Hệ thống vận tải đường dây là một hệ thống rất tin cậy, và bằng chứng là tôi đang đứng dưới xe tải nặng 12 tấn.

Việc di chuyển trong phương tiện vận tải đường dây được tiến hành trên ray đường dây, hay ray có độ bền lớn và độ cứng nhất định, trong đó có cả độ cứng uốn. Đó không phải là cáp treo.

Nếu lấy ray đường sắt hiện nay, loại hạng nặng P75. P75 tức là 75 kg cho 1 m dài. Khi tính cả lớp lót, các bu lông, mối siết, thì 1 ray nặng 100 kg cho mỗi m dài.

Tại đây, trong kết cấu này, ray đường dây chỉ cần 40 kg kim loại.

Khoảng cách giữa các modul và tốc độ di chuyển sẽ được kiểm soát. Quan trọng là sao cho chúng không bị xích lại quá gần, còn việc giao cắt tuyến đường như với đường ô tô thì ở đây không có.

Một tuyến đường dây kết hợp trong mình các ưu điểm của vận tải ô tô, hàng không, đường sắt, cáp treo và đường monorail (ray đơn).

Nếu xây dựng một tuyến cao tốc như thế giữa Moskva và Saint Petersburg, thì thời gian đi đường sẽ chỉ gần 2h, từ trung tâm Moskva tới trung tâm Saint Petersburg. Vé sẽ chỉ khoảng 120-150 rub.

Họ đã dùng photoshop để xóa tôi đi, hơn thế làm một cách rất vụng về, họ đã xóa chữ «Ю», xóa hình giọt nước trên chiếc ZIL và chỉ để lại mỗi Dubatovok. Người đứng đấy trông thật kỳ lạ.

Tôi trước đây cũng đã bất ngờ rằng, trên một bức ảnh thấy Lenin ngồi một cách kỳ lạ sao đó, như thế đang ôm ai vậy.

Hóa ra, đó là Stalin, và trong thời Khrushchev đã diễn ra việc xóa bỏ hình tượng Stalin, họ đã nhúng tay vào và chỉnh sửa lịch sử.

Như thể Stalin không có ở đó. Họ đã sửa lại bức ảnh.

Những người kia cũng đã làm như thế. Tại sao một đối tác cũ của tôi lại hành động như thế? Điều đó thật thấp hèn và đê tiện.

Họ đã đăng những bức ảnh đó trên trang web của mình, và đã bắt đầu nói và viết rằng: – Đó là công nghệ của chúng tôi. Unitsky ở đây chưa bao giờ đến gần.

Đó là sự dối trá. Đó không phải sự thật.

Hơn nữa, điều đó được nói ra bởi Uzlov, người khi ấy nếu tính tuổi thì hãy còn đang ở trong nhà trẻ. Còn hắn thì nói rằng, hắn biết mọi thứ ấy, rằng hắn tham gia vào tất cả mọi thứ.

Như thế tôi đã đệ đơn kiện ra tòa, và tòa tối cao đã công nhận việc đó là phạm pháp.

Tôi nhớ lại phiên tòa ấy, nó nói chung là vô nghĩa từ phía Uzlov và Dubatovok.

Họ đã tìm 5 nhân chứng dối trá, khi ra Tòa tối cao Belarus đã kể rằng: – Chúng tôi đã không nhìn thấy Unitsky. Ông ấy nói chung chưa bao giờ có ở đó.

Thế anh đã làm gì ở đó? – một thẩm phán tòa tối cao hỏi. Tôi – người nhân chứng dối trá ấy nói – dọn rác ở đó, khi người ta thu dọn khu vực, còn sau đó bắt đầu xây dựng, thì tôi đã đến gần và ở chỗ trụ nửa năm.

Còn họ dùng photoshop xử lý các bức ảnh, chúng được chụp bởi con trai tôi là Denis. Nó khi ấy đã làm việc cùng tôi và đã ghi lại tư liệu mọi thứ.

Nó khi đó đã gọi tôi ra chụp ảnh, tôi gọi Igor Dubatovok ra, nói rằng hãy đứng cùng tôi dưới chiếc ZIL, và Denis đã chụp ảnh chúng tôi lại.

Tức tác giả của bức ảnh là Unitsky Denis Anatolevich.

Vì thế tác giả bức ảnh đã gửi đơn kiện ra tòa, vì họ đã vi phạm bản quyền của nó. Đã bóp méo ảnh gốc.

Đã tiến hành một cuộc thẩm định, kết quả là cho thấy rõ ràng, đó là 1 cùng 1 bức ảnh, chỉ có điều ở đây đã có photoshop. Bóng râm không đúng, cây bị làm mở, những thứ trên thực tế phải nhìn thấy được. Việc sửa ảnh đã được làm một cách vụng về.

Làm sao họ có bằng chứng của mình được. Unitsky, trước tiên, ở đó không có mặt, chúng tôi không thể biết điều đó. Mọi thứ được làm bởi Dubatovok. Còn các bức ảnh không được làm bởi Unitsky Denis Anatolevich, anh ấy không có ở đó, mà là lái xe của Unitsky.

Tức là như thể tôi đã không có mặt ở Ozyory, tôi đã ở Moskva, còn họ tuồng như đã tự xây và cấp vốn cho mọi thứ.

Đôi khi lái xe của Unitsky đã tới và chụp ảnh. Và bức ảnh ấy đã được chụp bởi lái xe của Unitsky, chứ không phải Denis Unitsky.

Và điều đó đã được các nhân chứng giả nói ra, có 5 người như thế.

Sau đó các nhân chứng giả này được cho xem ảnh khác, và được hỏi xem, ai là lái xe của Unitsky trên ảnh. Chẳng ai trong họ biết cả. Họ không biết gì.

Dối trá đến thế là cùng. Mang cả dối trá tới Tòa tối cao. Hơn nữa phiên tòa đã kéo dài 3 ngày. Tôi đã mất 3 ngày cho việc đó.

Đã phải tập hợp biết bao nhiêu tài liệu để mà chứng minh. Cuối cùng thì điều ấy đã được chứng minh, đó là hiển nhiên, rằng tôi đứng dưới chiếc ZIL.

Đó là tài sản cá nhân của tôi, nó được làm ra bởi công ty của tôi, tôi đã thu hút tiền. Tôi là tác giả, tổng công trình sư của công ty ấy.

Tôi đã tổ chức mọi người làm việc ở đó, và trong đó có cả những tập thể sáng tạo. Tôi đã đưa ra các nhiệm vụ, đưa ra các giải pháp.

Và tôi lại còn phải ra tòa để chứng minh rằng, tôi đã làm mọi việc ấy, chứ không phải một Dubatovok với Uzlov nào cả.

Thậm chí trong ví dụ ấy, rõ ràng thấy được, ai là người nắm sở hữu trí tuệ, và nếu ai đó không thích điều ấy, thì có thể đệ đơn kiện tôi ra tòa.

Tới Tòa tối cao Belarus, vì tôi đang sống ở đây. Tôi là người Belarus, tôi không giấu diếm gì, khác với Uzlov, kẻ chạy trốn các nhà đầu tư.

Hắn bỏ đi khỏi Ulyanovsk và đã không nhận được quốc tịch Úc, hắn đăng ký tạm trú ở một căn nhà xiêu vẹo đâu đó ở gần Moskva.

Tôi không trốn chạy, nếu ai không thích, như Uzlov, cứ đệ đơn kiện tôi ra tòa.

Và tòa sẽ đặt dấu chấm hết cho tất cả những đòi hỏi vớ vẩn, hoàn toàn vô căn cứ, về việc Unitsky dường như chẳng nắm được cái gì.

Không. Tôi sở hữu tất cả 100%, nhưng có một chú thích. Vào năm 2014, tôi đã chuyển giao sở hữu của mình cho tập đoàn SkyWay, tức là thực tế tôi hiện không có gì.

Nhưng mọi thứ đó đang thuộc tập đoàn SkyWay, tức là thuộc về các nhà đầu tư của chúng ta.

Và tôi, như một cổ đông của tập đoàn ấy, cũng có sở hữu một phần.

Vì rằng, một phần sở hữu thuộc tập đoàn, vì họ đã nhận cổ phần trong công ty Global Transport Investments GTI, nơi đã thành lập 4 holding.

Họ đã nhận cổ phần trong các holding đó, và vì họ có cổ phần trong tập đoàn, còn tập đoàn thì được nhận sở hữu trí tuệ, nên họ tất nhiên, sở hữu một phần sở hữu trí tuệ.

Không phải với các quyền, và là bản quyền, mà như thế thì họ có quyền kiếm tiền nhờ nó.

Vì thế, khi tập đoàn tiến ra thị trường với các công nghệ đường dây, sẽ có lợi nhuận, sẽ có cổ tức, chúng sẽ được chia tỷ lệ với đóng góp của mỗi nhà đầu tư và số cổ phần anh ta có.

Đó, để làm thế thì cần sở hữu cá nhân, để quy định cổ phần trong công ty.

Tôi đã phải nói khá chi tiết về việc đó, vì câu hỏi đặt ra không đơn giản. Một câu chuyện rất dài, 50 năm.

Tôi có lẽ, đã nói vài giờ đồng hồ rồi, mà tôi mới chỉ kể được một phần nhỏ của những gì đã xảy ra, tất nhiên tôi không nhớ hết được, vâng, và cũng chẳng cần phải nhớ lại hết những gì như thế.

Nhưng bản thân câu chuyện đời tôi, nói lên rằng, cần luôn tiến về phía trước.

Không quan trọng mọi người hiểu hay không hiểu bạn, giúp bạn hay làm cản trở bạn. Đôi khi tốt hơn là bạn bị người ta cản trở, hơn là được giúp đỡ.

Vì bạn khi ấy có thể lớn nhanh hơn, vì cần vượt qua những khó khăn và những vấn đề ấy.

Khi tổng kết lại, tôi sẽ nói rằng, vâng, tất cả đó là của tôi, sở hữu trí tuệ của tôi, tôi đã chuyển giao nó cho những ai đang đầu tư hiện nay.

Đó là công sức 50 năm của tôi, tôi đã phân phối nó giữa các nhà đầu tư, tỷ lệ với số tiền họ đóng góp.

Để tri ân việc họ đã cấp vốn cho những công việc mà tôi đã không thể cấp vốn. Tôi không có số tiền lớn như thế.

Vì thế tôi muốn gửi lời cảm ơn tới tất cả những nhà đầu tư về việc họ đang tin tưởng vào công nghệ, tin tưởng vào tôi và vào việc, tôi có mọi quyền với sở hữu trí tuệ, chỉ của tôi thôi.

Không thể tước bỏ nó, đó là phi thực tế. Chỉ có những ai không hiểu, không biết, thế nào là sở hữu trí tuệ, mới nghĩ khác.

Không có sở hữu trí tuệ ấy, tập đoàn đã không thể hoạt động, đã không thể vốn hóa và tạo ra được thứ như chúng ta đang có.

Chúng ta đã tới gần tới lúc thực hiện SkyWay trên toàn thế giới, chúng ta đã có nhiều đơn hàng đang được làm việc.

Những gì đã được làm, hoàn toàn hợp pháp. Và tập đoàn SkyWay đang tồn tại một cách hợp pháp.

SkyWay có tương lai rất to lớn, vì chúng ta đang trở thành thủ lĩnh toàn cầu trong lĩnh vực vận tải.

Vận tải cấp 2, điều sẽ thống trị thế kỷ 21.

Hàng tỷ con người sẽ đi trên các tuyến đường dây trong thế kỷ 21.

Hàng tỷ con người sẽ đi lại an toàn, và sẽ không có tới 1,5 triệu người chết mỗi năm do tai nạn giao thông.

Sẽ không có 10 triệu người khuyết tật do tai nạn giao thông mỗi năm như hiện nay.

Nghĩa là, trong 100 năm sẽ không có 100 triệu cái chết nữa, và 1 tỷ người sẽ không bị tàn phế.

Đất đai đang bị vùi dưới lớp nhựa đường và tà vẹt đường sắt hiện nay, với tổng diện tích gấp 5 lần nước Anh, sẽ được trả lại cho người sử dụng đất.

Trên đó sẽ trồng vườn cây, rau xanh, sẽ tạo ra oxy cho chúng ta thở.

Sẽ không có hàng trăm tấn nhiên liệu bị đốt cháy rồi đầu độc ra xung quanh. Và nguồn vàng đen ấy sẽ không bị hút ra khỏi lòng đất.

Vận tải của chúng ta sẽ chạy điện, nó hiệu quả hơn nhiều.

Sẽ xuất hiện nhiều cơ hội để nhân loại phát triển bền vững.

Chứ không phải như một số người hiện nay nghĩ, dịch bệnh tới và toàn thể nhân loại sẽ sớm diệt vong.

Có một lối thoát, có một phương hướng, cần phải tiến tới đó, và có giải pháp làm sao để phát triển nền văn minh một cách bền vững.

Trong đó, trong một ngành rất quan trọng như vận tải, không có vận tải thì nền văn minh không thể tồn tại được.

Và đó là phương hướng mà SkyWay có.

Tới nay Alexander Kapitonov đang bị tống giam dài hạn trong nhà tù Nga.

Dmitry Terekhin từ lâu đã bị tước bỏ việc kinh doanh khổng lồ từng có, và đã ngừng đầu tư vào các startup đổi mới.

Ông ấy đã mua một nông trại, trở thành nông dân vào hoàn toàn thỏa mãn với đàn bò của mình.

Sergey Polonskiy sau một loạt bê bối đã trốn chạy một hồi. Trốn ở Campuchia, tại đó anh ta đã mua du thuyền và vài cái đảo.

Trong khuôn khổ một loạt những tố tụng hình sự về lừa đảo và trộm cắp những số tiền đặc biệt lớn, Polonsky đã bị bắt giữ và dẫn độ về Tổ quốc vào năm 2015.

Tới năm 2017, Polonskiy đã bị kết án 5 năm tù hình sự, tuy nhiên đã được thả do mãn hạn phạt.

Victor Uzlov sau loạt bê bối tại Úc, đã không thể nhận quốc tịch nước này.

Khi bị buộc phải lẩn trốn khỏi các nhà đầu tư, hắn đã đổi nơi đăng ký cư trú từ Ulyanovsk, nơi hắn có một căn hộ, sang một chỗ lụp xụp xấu xí ở ngoại ô Moskva.

Trong khuôn khổ công ty Adgex limited được họ lập ra, Uzlov đang tiếp tục thu hút đầu tư vào việc tạo dựng những công nghệ khác nhau, nhưng tới nay hắn vẫn chưa đạt được thành công rõ ràng nào.

Cái đèn vĩnh cửu của hắn được biết rộng rãi, tuồng như được sạc bằng sóng vô tuyến.

Những người nhiệt thành đã phát hiện rằng, Uzlov đã bán những cái đèn Trung Quốc rẻ tiền với giá cao, chúng hoạt động nhờ pin bằng ngón tay được dấu trong khối đặc.

Nguồn sưu tầm

#SkyWay#Unitsky​#SkyWorldCommunity
uSky | Giải pháp giao thông vận tải thế giới





nut dang ki kenh

Đăng ký tài khoản ngay để được hỗ trợ về đầu tư và tham gia các nhóm NĐT nhận sự trợ giúp của tất cả các cổ đông SkyWay trên khắp Việt Nam.

Hãy tận dụng cơ hội đầu tư vào một dự án toàn cầu, dự án đã cho cả thế giới thấy sự hiệu quả và cần thiết của mình.